Cuối tuần tưng bừng cho phái đẹp Sài Gòn. TTO - Thay vì chỉ tận hưởng một ngày Phụ nữ Việt Nam 20-10, cuối tuần này các nàng có thể nuông chiều bản thân với rất nhiều địa chỉ mua sắm và thưởng thức văn hóa, nghệ thuật.
Những bố mẹ có mặc cảm tội lỗi như vậy thường quá nuông chiều con và không có kỷ luật với bé. Bạn không có khả năng nhất quán: Ngày hôm nay, bạn từ chối cho bé ăn sáng bằng món tráng miệng, bất chấp cơn giận của bé. Nhưng ngày hôm sau, sau một đêm kiệt sức vì
Cô Vợ Nhỏ Nuông Chiều Quá Lại Thành Ác!! Chapter 11. Cô Vợ Nhỏ Nuông Chiều Quá Lại Thành Ác!! Share để ủng hộ NetTruyen. Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dưới Server 1 Server 2 Server VIP Server VIP 2. Báo lỗi ngt nếu thật sự yêu nhau thì sẽ ko để
usR7CPC. Tiết đầu tiên buổi chiều thi tiếng Anh, đối với tiếng Anh mà nói thì Thời Hạ cũng không quá mức lo lắng, dù sao thì tiếng Anh chính là môn học duy nhất cô không cho vào quên lãng trong vòng mấy năm nay. Không cần hoài nghi gì nữa, người lăn lộn ở vũ trường cũng yêu cầu tiếng Anh, dù sao thì cũng có giao lưu quốc tế với mấy người bạn nước ngoài. Tiếng Anh của Thời Hạ lúc còn học cấp 3 cũng không tệ, vào đại học thì tiếng Anh cấp 6 cũng thi qua, sau khi lăn lộn ở vũ trường, không cần học thuộc từ vựng, không cần giải đề trắc nghiệm, không cần viết luận văn, chỉ cần giao tiếp, so với những người không có học lực cao hay đồng nghiệp’ có tiếng Anh không tốt, Thời Hạ xem như là đối phó khá dễ dàng. Chỉ là Thời Hạ tiếp xúc nhiều với mấy người bạn bè ngoại quốc thì phát hiện bọn họ cũng không hào phóng hơn đàn ông Trung Quốc là bao, tuy rằng nhìn cao to, dáng vẻ đẹp trai lắm tiền, nhưng thật ra rất keo kiệt, còn có rất nhiều người tới nơi này để câu phụ nữ. Nhưng đây đều là khách hàng tiềm năng, lỡ như bọn họ tính tình thất thường, một khi vui vẻ sẽ mua thêm mấy chai rượu, cho cô chút tiền bo, cũng là ngoài ý muốn thu hoạch được chút tiền. Kiến thức mà Thời Hạ học nhiều năm như vậy, cũng chỉ có tiếng Anh phát huy chút tác dụng. Thật ra khi đó Thời Hạ từng nghĩ đến việc bán thân, dù sao đã cửa nát nhà tan cùng đường ngõ hẹp, vậy cái thân này còn ích lợi gì, cũng không có ai cần cô vì anh ta thủ thân như ngọc, nếu có thể đổi lấy tiền, thật ra cô không để bụng. Vừa cười vừa bán rượu thật sự rất mệt, giống như những cô gái đó, chẳng qua nằm ở chỗ đó mấy tiếng thôi mà đã thu vào túi mấy ngàn thậm chí là mấy chục ngàn tệ, số tiền đó có lẽ còn hơn cô tháng mệt đến mức chết đi sống lại mới có thể kiếm được trong vòng nửa tháng thậm chí là hơn một tháng. Thời Hạ thật sự đi nếm thử, cô lên giường của một người đàn ông xa lạ. Thời Hạ lăn lộn trong ngành này cũng không tệ, uống rượu hút thuốc chửi tục thậm chí ngẫu nhiên uống sạch chai rượu cũng là chuyện bình thường, chứ đừng nói bị đàn ông ăn đậu hủ, bị sờ hai cái cũng là chuyện thường ngày. Thời Hạ cảm thấy loại chuyện này và việc bị người khác sờ một chút cũng không có gì khác nhau, nhắm mắt lại đau một chút cũng qua thôi, mở to mắt chính là thu vào túi mấy ngàn tệ, quả thực là quá easy. Nhưng lúc khoảnh khắc kia tới thật, khi người đàn ông kia cả người trần trụi đi đến mép giường vươn tay chạm vào cánh tay cô, Thời Hạ nôn thốc nôn tháo, buổi tối ăn lẩu uống bia đều nôn sạch, chất lỏng vẩn đục rơi xuống đống nước màu trắng trên giường lớn, Thời Hạ nôn đến mức long trời lở đất. Thời Hạ ghê tởm, không phải ghê tởm người đàn ông muốn lên giường với cô, mà cô ghê tởm chính bản thân cô. Trong đầu cô hiện lên khung cảnh mùa hè năm ấy, hình ảnh Thẩm Nhất Thành đẩy cô trên tường rồi hôn môi, giữa môi và răng dường như còn tàn lưu hương vị cỏ xanh độc nhất của người kia. Vào ngày mùa đông, Thời Hạ bị người ta đuổi ra khỏi khách sạn, ngay cả áo khoác còn chưa kịp mặc, trên người chỉ mặc một cái váy ngắn nhỏ mùa hè, cứ như vậy để chân trần đi thật lâu giữa đêm đông. Gió mùa đông cực kỳ lạnh lẽo, trước nay cô không cảm thấy lạnh như vậy bao giờ, lạnh đến mức thấu xương. Nước mắt như con dao nhỏ trượt ở trên mặt. Cô nói trong lòng, Thời Hạ, mày con mẹ nó thật dơ bẩn. Thời Hạ bắt đầu cúi đầu làm bài, tuy rằng khẩu ngữ và văn bản làm bài vẫn có chênh lệch rất lớn, nhưng cũng may Thời Hạ không phải quá xa lạ đối với mấy từ đơn tiếng Anh này, bài thi không đến mức quá khó coi. Tiết thứ hai thi môn Tự Nhiên. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Trường học vì tiết kiệm thời gian nên chỉ dự định dùng một ngày để kết thúc kỳ thi chất lượng, cho nên Hoá học Vật lý Sinh học được đặt chung một tờ bài thi nhằm bắt chước hình thức thi đại học. Khoảnh khắc Thời Hạ nhìn thấy bài thi kia, cô hoàn toàn suy sụp. Nên đến vẫn sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Lúc Thẩm Nhất Thành ném đáp án lại đây, Thời Hạ ngẩn ra một lúc. Thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này thật sự nói được làm được? Giữa trưa, không khí giữa hai người bởi vì một câu nói bậy của tên Thẩm Nhất Thành lạnh mặt mà rơi vào tình huống trầm mặc quỷ dị. Thời Hạ thăm hỏi thận của Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành trái lại không có gì cảm tình đùa giỡn Thời Hạ, hai người tám lạng nửa cân, ai cũng không hơn ai một bậc. Vốn dĩ Thời Hạ muốn mặt dày nhắc một chút về chuyện thi cử buổi trưa, hy vọng Thẩm Nhất Thành có thể dựa vào tình bạn học chung lớp để chia sẻ bài thi của cậu một chút, nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra khỏi miệng. Ngay khi cô xoay người sang phía cửa, trái lại Thẩm Nhất Thành nhắc tới trước, “Thời Hạ, cậu đang lo lắng kỳ thi buổi chiều đúng chứ.” Thời Hạ không thể không thừa nhận, đầu óc của thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này đúng thật là thông minh. Thời Hạ không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới nói, “Thẩm Nhất Thành, tôi biết cậu luôn rất lương thiện.” Thẩm Nhất Thành xoay người đóng cửa lại, phát ra tiếng rầm’ một cái. Khen cậu lương thiện? E là đầu óc cô không phải bị cửa kẹp rồi. Nhưng hiện tại, Thẩm Nhất Thành thật sự lương thiện, cậu đưa một phần đáp án cho Thời Hạ. Thời Hạ nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên tờ giấy, cách giải bài nguệch ngoạc lộn xộn, cô trầm mặc một lúc. Thời Hạ căn bản không tin Thẩm Nhất Thành lương thiện. Thẩm Nhất Thành dường như đang quan sát Thời Hạ, thấy Thời Hạ chậm chạp không động đậy cây viết, “Sao nào, không tin?” Thời Hạ nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi lại, “Nếu là cậu, cậu tin sao?” Thẩm Nhất Thành nhìn chằm chằm vết sẹo mờ mờ trên trán cô vài giây, trực tiếp bày bài thi của chính mình ra. Thời Hạ bất ngờ, Thẩm Nhất Thành muốn làm gì? Chỉ vì cô khen cậu một câu thiện lương sao? Cậu thật sự thành thật thiện lương như vậy cho cô xem bài? Nhưng bài thi đã đặt ở trước mắt, không chép cũng có lỗi với bản thân. Lúc gần thu bài thi, Thịnh Thác Lý lại thừa dịp giáo viên không chú ý xoay người gọi, “Anh Thành, anh Thành, đáp án, đáp án” “Ai nói gì đó? Tự mình xem bài của mình đi, đừng mọc mắt sang bài thi của người khác.” Giám thị tiết này chính là giáo viên Hóa học, là một ông già hơn 50 tuổi, mang theo một cặp kính chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc. “Thẩm Nhất Thành, em có thể nộp bài thi.” Giáo viên Hóa học trực tiếp đi tới thu bài thi Thẩm Nhất Thành, “Cầm phiếu cơm đi ăn cơm đi.” Mỗi lần thi cử tới, chỗ của Thẩm Nhất Thành đều là khu vực có tai họa giáng xuống nặng nề. Thẩm Nhất Thành không nói gì, ngược lại cầm phiếu cơm loạng choạng đi ra ngoài phòng học. Nghe đến ăn cơm, đôi mắt của đám người chưa được giải phóng tức khắc sáng lên. “Anh Thành, cho tôi ké một cái đùi gà, chậm thì hết mất.” Một nam sinh eo to mập mạp ngồi ở hàng cuối cùng nhịn không được thét to một tiếng. “Vậy cho tôi một phần sườn non.” Thịnh Thác Lý không cam lòng rơi lại phía viên Hóa học thổi râu trừng mắt, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, đừng thi nữa, đi ăn cơm hết đi.” Lớp cá biệt đúng là lớp cá biệt, nếu là lớp khác, ai dám trắng trợn táo bạo như vậy? Thẩm Nhất Thành cũng không quay đầu lại giơ tay làm động tác ok, sau đó rời khỏi phòng học trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Mắt thấy cứu tinh của cậu ta đi rồi, Thịnh Thác Lý thở dài một hơi, mục tiêu chuyển dời sang trên người Thời Hạ, “Này bạn, cho đáp án đi?” Thời Hạ không hề nghĩ ngợi gì, cô đưa phần đáp án lần đầu tiên Thẩm Nhất Thành cho cô cho Thịnh Thác Lý. Thịnh Thác Lý chắp tay nói với cô, “Mạng tôi hôm nay đều do cậu đưa cho.” * Điểm của bài thi rất nhanh đã có, ngày hôm sau đi học đã được phát ra. Kiến thức đều là kiến thức của năm lớp 10, ngày hôm qua thi chẳng qua là cảnh cáo đám người chơi vui vẻ đến mức điên trong kỳ nghỉ hè, nên bài thi sẽ nhanh chóng phê duyệt xong, đơn giản mà nói là tiến hành chương trình học mới, dù sao cũng là lớp 11 rồi, thời gian cũng rất gấp gáp. Đến tiết Ngữ văn, Thời Hạ vẫn luôn trong trạng thái tinh thần hoảng hốt. Thời Hạ thi Ngữ văn được 105 điểm. Đối với một người rời cấp 3 lâu như vậy mà nói, thi Ngữ văn còn có thể cao điểm như vậy thật ra đã không dễ dàng gì. Thời Hạ cảm thấy rất hài lòng. Nguyên nhân làm cô cảm thấy tinh thần hoảng hốt là bài thi môn Tự Nhiên của cô. Trước khi phát bài môn Ngữ văn đã phát bài môn Tự Nhiên rồi. Đề thi cao nhất 240 điểm, Thời Hạ thi được 64 điểm. Chép bài người giỏi nhất toàn thành phố, Thời Hạ thi được 64 điểm. Hẳn là không còn ai thấp hơn cô. Thời Hạ nhìn bài thi phát ngốc, thế nhưng phản ứng đầu tiên là lo lắng thay cho Thẩm Nhất Thành. Tuy cô không chép hết bài thi của Thẩm Nhất Thành, nhưng nhìn bài thi cô cũng có thể biết Thẩm Nhất Thành cũng thi không tốt. E là hạng nhất lần này của Thẩm Nhất Thành khó giữ rồi. Nhưng ngay khi Thời Hạ lơ đãng ngắm sang bài thi đạt điểm tuyệt đối của Thẩm Nhất Thành. Cả người đều không ổn. Vì sao Thẩm Nhất Thành thi max điểm, còn bài thi của Thời Hạ chỉ có 64 điểm? Bạn học ngồi đằng trước phía tay phải Thời Hạ là Thịnh Thác Lý cũng không tốt hơn Thời Hạ bao nhiêu. Thịnh Thác Lý dựa vào tường nhìn Thời Hạ với ánh mắt cực kỳ u oán, muốn Thời Hạ ngó lơ cũng khó. Ánh mắt kia dường như đang nói, cậu lừa tôi, cậu lừa tôi, cậu lừa tôi, cậu lừa tôi… Vờn quanh vô hạn, kéo dài không giảm. Thời Hạ đặc biệt muốn giải thích thay cho bản thân, tờ đáp án kia là anh Thành của cậu, anh Thành của cậu, anh Thành của cậu, anh Thành của cậu… Không liên quan đến cô, không liên quan, không liên quan, không liên quan... “Tôi phát hiện ra không gặp một kỳ nghỉ hè, học sinh của lớp chúng ta đều trở nên đặc biệt có tài hoa.” Giáo viên Ngữ văn đã hơn bốn mươi tuổi, lúc còn trẻ tuổi thì xinh đẹp, già rồi thì trang điểm thời thượng, hoàn toàn không nhìn ra bà là một người mẹ có con mười sáu tuổi. Giáo viên Ngữ văn cầm trong tay cuốn giáo án, bên trong có ghi lại tất cả những bài tập ôn thi. Lúc này giáo viên Ngữ văn đang một tay cầm sách, một tay cầm phấn đứng trên bục giảng, “Nhìn xem thành tích môn Ngữ văn lần này, câu 1 và câu 2 đề trắc nghiệm có bao nhiêu người làm sai? Ghép vần cũng không biết ghép? Từ đa âm cũng không biết làm? Nghỉ hè cũng chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không cần đọc sách hả?” “Còn có viết chính tả, sao nào, mấy bài học hồi học kì 1 đều trả lại cho tôi hết rồi?” “Thế nhưng còn có bạn tự do phát huy, giáo viên thật sự bội phục, hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến, tài hoa như vậy, ngay cả giải thưởng Nobel Văn học cũng phải chào thua!” Cả lớp sửng sốt, sau khi ngẫm lại mới phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, “Ha ha ha ha ha ha” Đập bàn, dậm chân, tiếng vỗ tay truyền khắp hành lang, “Thật tài tình, mẹ tôi ơi, ha ha ha ha, hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến, câu tiếp theo là cùng uống một bầu rượu hả?” Thời Hạ còn đang đắm chìm trong trong bài thi môn Tự Nhiên nên chưa tỉnh mộng, nghe thấy mọi người cười thì mù mờ, hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy’, câu tiếp theo chẳng lẽ không phải cười hỏi khách từ nơi nào đến’ à? Dưới tay của Thời Hạ là bài thi môn Tự Nhiên, bài thi Ngữ văn của cô còn đặt trên một chồng sách ở trên bàn, từ góc độ Thịnh Thác Lý nhìn qua đó vừa lúc là bài thi viết chính tả. Thịnh Thác Lý lấy bài thi của Thời Hạ rồi cười to, “Thời Hạ, cậu đúng là tài tình, hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến, ha ha ha ha, ha ha ha” Thời Hạ nổi danh bởi vì một câu thơ, càng quan trọng hơn là bởi vì Thịnh Thác Lý. Giáo viên Ngữ văn cũng không dự định công bố tên họ, nhưng bà ngờ rằng có người phát ngôn thay bà. Câu thơ này không chỉ làm cho tất cả học sinh trong khối 11 lớp 6 nhớ kỹ tên của Thời Hạ, cũng làm cho toàn bộ học sinh trong khối 11 thậm chí toàn trường học biết đến Thời Hạ của lớp Sáu. Ừm, người này đặc biệt có tài.
“Thời Hạ, cùng sống hay là cùng chết, em chọn đi?”Trên sân thượng gió lớn, Thẩm Nhất Thành ôm Thời Hạ đứng sát bên mép tường, hỏi cô một câu như vậy. Nếu như hôm nay anh không trở về, không nói với cô sẽ cho cô một quả thận, không đứng nơi này ôm chặt cô vào lòng, có lẽ Thời Hạ sẽ chọn cái chết. Nhiều năm tủi nhục như vậy, cô đã quá mệt mỏi rồi. Sống hay chết có khác gì nhau? Cũng chỉ có một Thẩm Nhất Thành đã đến, không chỉ mang cho cô một quả thận, còn mang đến cho cô một chữ “cùng", cùng sống hoặc cùng chết, thay đổi toàn bộ ý nghĩa cuộc đời Thời Hạ, nói cho cô biết, dù sống hay chết, cô cũng không chỉ có một khao bị chôn vùi từ rất lâu vì một câu nói này của anh mà trỗi dậy. Cô muốn được trên đời này vẫn còn một người nhớ đến sự tồn tại của mình, đến phút cuối vẫn muốn chia sẻ với mình nửa mạng sống, Thời Hạ có lý do gì để từ chối chứ?Có lẽ ông trời thấu hiểu nhân sinh, nghe được khát vọng sâu thẳm trong lòng Thời Hạ, cô muốn sống, ông trời không những cho cô sống, mà còn cho cô sống sớm hơn mấy năm, cho cô một lần nữa quay về với thanh xuân tuổi mười vậy, từ trên bàn mổ ghép thận, Thời Hạ tỉnh dậy vào năm mình học lớp 11, bàng hoàng phát hiện tất cả bi kịch đều chưa xảy ra. Ba cô chưa nhảy lầu tự sát, mẹ của Thẩm Nhất Thành vẫn chưa bị căn bệnh ung thư quái ác cướp đi sinh mạng. Quan trọng nhất, người khiến cô day dứt cả một đời trước đó, vẫn chưa rời lẽ đã từng chứng kiến quá nhiều sự việc trên đời, Thời Hạ cũng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình. Cô có tất cả những ký ức của cả xưa và nay, rất dễ dàng biết được điều gì sẽ xảy đến. Nếu như ông trời đã ban cho cô cơ hội, cô nhất định sẽ không phạm phải những sai lầm ngày đó. Bắt đầu từ mối quan hệ oan trái giữa cô và Thẩm Nhất đó, Thẩm Nhất Thành được mệnh danh là chàng trai thiên tài chỉ cách tên thần kinh một bước chân. Anh rất thông minh, học gì cũng giỏi, nhưng mà không phải là một học bá gương mẫu gì cho cam. Được vào lớp chọn thì không học, lại xin hiệu trưởng xuống cái lớp bét nhất trường, chỉ vì thích cái “không khí học tập” ở lớp này. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandMà sự thật là, cái lớp này làm quái gì có không khí học tập đâu cơ chứ. Có chăng chỉ là có một chút “không khí” của người nào đó mà anh muốn “hít hà” mà thôi. Có điều, cái người vô tâm đó vốn không biết. Hay nói đúng hơn, là cái người vô tâm mười tám tuổi năm đó không Thời Hạ của bây giờ, thì biết. Cô biết rất nhiều chuyện xung quanh anh, từ hoàn cảnh gia đình không trọn vẹn, cho đến sự ngỗ nghịch nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn của anh. Cô cũng biết, anh vốn không ghét cô như người là oan gia từ xưa đến nay, nhìn thôi cũng chướng mắt. Nhưng mà, đó là ngày xưa, là lúc cả hai không dám đối diện lòng mình khi bị kẹt giữa một mối quan hệ không rõ ràng của người lớn. Mẹ Thời Hạ mất sớm, ba mẹ Thẩm Nhất Thành lại ly hôn, nghiệt ngã thay, ba của thời Hạ và mẹ của Thẩm Nhất Thành lại là mối tình đầu của nhau. Một mối quan hệ không nói rõ được là có gì mờ ám hay không, bởi vì bản tính ba cô vốn rất chân thành và tốt bụng. Chính vì tốt bụng cho nên năm đó mới bị người ta lừa đến đường cùng phải tự sát. Thời Hạ mang theo ký ức trưởng thành quay về, thế nên cô biết giữa hai người họ hoàn toàn trong sạch, vậy thì cô đâu còn lý do gì để ghét Thẩm Nhất Thành? Mà cô không ghét anh, thì anh cũng chẳng chiều lòng cô nữa. Chính là như vậy đấy. Trước mặt tất cả mọi người, họ ghét nhau như kẻ thù, đó là bởi vì một người không vượt qua được nỗi đau gia đình tan vỡ, còn một người thì âm thầm nuông chiều người còn lại. Nuông chiều cô ấy đến mức lòng cũng quặn như cô ấy ghét anh mà cảm thấy vui vẻ, thì cứ để cô ấy ghét thôi. Anh sẽ làm một người lặng lẽ dõi theo cô, giúp cô vượt qua những ngày tháng chông chênh nhất cuộc đời, sẽ đi tìm công lý cho một đoạn tình cảm sai lầm của ba cô khiến cô bị bỏ rơi phải thui thủi một mình, sẽ góp tiền để cô chữa bệnh dưới danh nghĩa của một người khác và cuối cùng, sẽ cho cô một quả thận cho dù đó là một vật vô cùng quý giá đối với đàn ông. Anh muốn cho cô biết, cho dù anh có đi đến đâu chăng nữa, cuộc đời này mà không có cô, thì thận của anh cũng không cần Hạ hiểu rồi. Một lần nữa nhìn thanh xuân trôi qua bằng đôi mắt của một người trưởng thành, cô mới biết mình đã bỏ lỡ những gì tốt đẹp nhất. Thế nên, trước khi để mọi thứ lại trôi qua trong tiếc nuối, Thời Hạ quyết định chấp nhận tình cảm của Thẩm Nhất Thành. Không cần phải nói, anh chàng vui đến mức muốn lật tung nóc của lớp học lên chỉ để khẳng định, cuối cùng ông đây cũng thành công biến chuyện yêu thầm thành yêu công khai cmnr!Chỉ tiếc là, chỉ tiếc là, haizzzz…Anh chàng thiếu niên bừng bừng sức sống chưa vui vẻ được mấy ngày thì đã phải nhường sân khấu cho Thẩm Nhất Thành chín chắn trưởng thành. Nghĩ cũng đúng, hai người bọn họ bên ngoài oan gia bên trong thầm mến, sao có thể chỉ có một người quay về?Tuy lần này có hơi trục trặc kỹ thuật một chút, Thẩm Nhất Thành đang từ học bá cao cao tại thượng mọi người kính nể rớt xuống vực sâu, nhưng không sao, bản chất con người khó mà thay đổi, anh lại một lần nữa khiến cho tất cả mọi người phải lau mắt nhìn, không có gì là Thẩm Nhất Thành không làm được, kể cả chuyện đã tốt nghiệp biết bao lâu rồi mà vẫn có thể giành hạng nhất của trường cấp ba toàn thành phố. Thời Hạ chỉ biết trơ mắt nhìn, tại sao đều là sống lại, mà anh sống dễ dàng thế kia???Thẩm Nhất Thành dùng khuôn mặt cực kỳ gợi đòn trả lời Thời Hạ, em không cố gắng được thì đừng cố, tầm tầm thôi cũng được, anh sống dễ dàng thì cũng là để cưng chiều em thôi mà.“Thời Hạ, nhiều năm như vậy rồi, ở bên nhau được không?”“Được, Thẩm Nhất Thành. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.”____“ “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban
Hôm thứ Bảy nghỉ theo thường lệ. Buổi sáng Thẩm Nhất Thành dậy sớm đi ra ban công thì phát hiện Thời Hạ cũng dậy sớm, cô đang dựa vào tường ngơ ngẩn. Lúc này chỉ mới 5 giờ sáng, Thời Hạ mặc đồ ngủ, dùng phương thức kẹp thuốc giữa hai ngón tay cầm một cây bút, một tay đặt trước ngực, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trên ban công. Trong lòng Thẩm Nhất Thành đột nhiên nhảy lên một cái, loại cảm giác này có chút quen thuộc. Thời Hạ tựa hồ nhận thấy tầm mắt, cô không khỏi ngước mắt nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, theo bản năng đưa tay ra sau giấu đi. Giấu được một nửa, cô đang cẩm trong tay là bút mà không phải thuốc lá. Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ ban công, dùng cằm ra hiệu Thời Hạ. Thời Hạ cũng mở cửa sổ, hai người cách hai mét bắt đầu nói chuyện với nhau. Thẩm Nhất Thành, “Sáng sớm tinh mơ, ngẩn người làm gì đó?” Thời Hạ dựa vào cửa sổ thượng do do dự dự, “Thẩm Nhất Thành, có lẽ em có việc muốn anh giúp.” * Thời Hạ nói với Thẩm Nhất Thành chuyện của Thời Lạc Văn, đó là lúc đang ăn sáng ở quán ăn. Mấy cái bánh bao, hai chén cháo gạo kê, còn có một đĩa dưa muối. Thời Hạ cắn một cái bánh bao nhân hẹ, sau đó yên lặng thả về. Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Em muốn ăn gì?” “Thịt…” Thẩm Nhất Thành, “… Lớn lên giống đống thịt vậy.” Thời Hạ, “……” Thời Hạ không phản bác Thẩm Nhất Thành mà cắn mỗi cái bánh bao một cái, cuối cùng thả tới trước mặt Thẩm Nhất Thành. Thẩm Nhất Thành nhìn bánh bao có hàng dấu răng nhỏ ở trước mặt, sau đó trầm mặc ăn vào. Bạn gái của mình, dù ra sao đi nữa cũng không thể nói một câu không tốt. “Thẩm Nhất Thành, rốt cuộc anh có giúp em hay không?” Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành không đáp lại cô thì không khỏi hỏi một câu. Thẩm Nhất Thành ăn xong một cái bánh bao thì lên tiếng, “Chuyện công trình của ba em đồng ý giao cho ai thì giao cho ai, vì sao em không thích chú em?” Thời Hạ cắn bánh bao, đôi mắt hơi nhếch lên nhìn Thẩm Nhất Thành, tròng mắt chậm rãi xoay hai vòng, “… Bởi vì…” “Được, đừng nói nữa, anh giúp em.” Thẩm Nhất Thành cắt ngang lời cô. “A?” Thời Hạ bị cậu cắt ngang thì sửng sốt. Thẩm Nhất Thành cúi đầu khuấy cháo, giọng nói nhàn nhạt, “Anh tình nguyện em có chuyện giấu anh cũng không muốn em gạt anh.” Những lời này của Thẩm Nhất Thành như một cây kim rất nhỏ rất nhỏ, nhanh như bay chui vào trong lòng Thời Hạ, đau một chút sau đó không có cảm giác gì nữa, giống như chỉ thoáng tưởng tượng, vừa động tâm niệm, cây kim chôn trong lòng co rút đau đớn một chút. Loại cảm giác này từ mấy ngày trước đã bắt đầu đi theo Thời Hạ, không có nguyên do gì, chỉ ngẫu nhiên Thời Hạ vô ý nhìn Thẩm Nhất Thành sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Buồn đến mức cô có chút đau. Thời Hạ đã không muốn ăn, bầu không khí nặng nề vờn quanh giữa hai người như có như không. Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, đột nhiên cười cười với cô. Thẩm Nhất Thành vốn lớn lên cực điển trai, nụ cười này nét mặt tuấn tú, khóe miệng khóe mắt nhếch lên, trong mắt giữa mày đều là ý cười. Thẩm Nhất Thành cầm khăn giấy xoa khóe miệng cho Thời Hạ, trong cổ họng tràn ra nụ cười trầm thấp, “Đúng là giống con heo nhỏ.” Thời Hạ lập tức đỏ mặt, lại có chút luống cuống chân tay ngượng ngùng cúi đầu. Ngay sau đó, Thẩm Nhất Thành dắt tay Thời Hạ đi vào công viên. Buổi sáng ngày mùa đông công viên rất náo nhiệt, mọi người chạy bộ, đánh Thái Cực, chơi kiếm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy chờ mong đối với một ngày mới tốt đẹp. Thẩm Nhất Thành nắm tay Thời Hạ đi tới hồ nhân tạo. Bên bờ hồ nhân tạo có rất nhiều thực vật, còn có cỏ cây sum suê. Thời Hạ vốn tưởng Thẩm Nhất Thành dẫn cô tới dạo công viên, cho đến khi cô bị cậu đẩy ngã trên thân cây, cả người dán lên, Thời Hạ mới chậm rãi hiểu ra, “Anh… Muốn làm gì?” Thẩm Nhất Thành rũ mắt nhìn cô, tay đè lên gáy cô, trán chống lên trán cô, “Muốn… Hôn một chút.” Hôn một chút’ của Thẩm Nhất Thành ước chừng năm phút đồng hồ, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, vừa nãy rời khỏi cánh môi Thời Hạ còn lưu luyến không nỡ trên cổ cô. Thời Hạ nắm chặt tay đặt bên hông cậu, theo nụ hôn có tính trấn an của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ dần dần thả lỏng, bàn tay bắt lấy cậu đổi thành ôm lấy cậu, còn vòng lên eo cậu. Thẩm Nhất Thành hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, lúc này Thời Hạ không tránh né, thăm dò nhẹ nhàng mổ trên môi cậu, sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Thẩm Nhất Thành nhìn cô cười đến đôi mắt nheo lại thì nhịn không được cười nói, “Có chuyện gì cười vui như vậy?” Thời Hạ cười tủm tỉm, “Thì nhớ tới vừa nãy hai đứa mình ăn bánh bao thịt và bánh bao chay.” Thẩm Nhất Thành, “……” Sau khi không khí ngọt ngào bị Thời Hạ phá hư, hai người rời khỏi công viên. Lúc này đã hơn 9 giờ, Thời Hạ hỏi Thẩm Nhất Thành, “Buổi sáng anh có bận không? Đi chỗ này với em.” Thẩm Nhất Thành giơ tay nhìn đồng hồ, “Anh đúng là có chút chuyện vào buổi sáng, buổi chiều được không?” Thời Hạ lắc đầu, “Vậy anh đi làm chuyện anh bận trước đi, không phải chuyện rất quan trọng gì.” Hai người tách ra ở cửa công viên, Thời Hạ kêu taxi đi khách sạn lớn nhất Cẩm Thành. Hôm nay chỗ này có một buổi triển lãm tranh. Người tổ chức triển lãm tranh là họa sĩ Lâm Nho Thu có danh tiếng ở Cẩm Thành, cũng là giáo viên dạy vẽ tranh vỡ lòng cho Thời Hạ. Muốn nói thì phải nói tới duyên phận giữa Thời Hạ và Lâm Nho Thu, vẫn là lúc Thời Hạ học tiểu học, Thời Gia Hoan lần đầu tiên dẫn Thời Hạ đi đăng ký học lớp huấn luyện, Thời Hạ chọn đàn violon, khi đi ngang qua lớp mỹ thuật, Thời Hạ bị bức tranh trên tường hấp dẫn nên dừng chân. “Con thấy gì trong bức tranh này?” Một giọng nói rất ôn hòa vang lên bên cạnh Thời Hạ. “Thấy chuyện xưa có một người uống say rút sợi râu trên đầu con hổ, sau đó bị con hổ ăn luôn.” Người phía sau cười ha ha, “Bé con của anh quá đáng yêu.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Hạ lúc còn rất nhỏ đã rất có thiên phú ngôn ngữ, khi học bài tiểu học năm lớp ba, có rất nhiều truyện cổ tích ghép vần con nít xem không hiểu, không lâu sau, Thời Hạ bắt đầu xem mấy sách như truyện tranh, chuyện cổ tích. Cho nên thật ra chỉ là một bức tranh rất đơn giản như Võ Tòng đánh hổ, Thời Hạ lại có thể xem hình nói chuyện biên ra một câu chuyện xưa. Vì thế Thời Hạ quen biết Lâm Nho Thu, Lâm Nho Thu nhận Thời Hạ làm học sinh. Đều không phải do Thời Hạ có bao nhiêu tài năng vẽ tranh, chỉ vì Thời Hạ rất thú vị, Lâm Nho Thu thích trẻ con thú vị. Thời Hạ đi theo Lâm Nho Thu học vẽ hai năm, lúc còn học cấp 2, Lâm Nho Thu đã dọn khỏi Cẩm Thành, tóm lại Thời Hạ chưa gặp lại ông lần nào nữa, gần đây Thời Hạ mới từ miệng giáo viên đàn violon biết được Lâm Nho Thu đã về Cẩm Thành, hơn nữa thứ Bảy này mở triển lãm tranh ở chỗ này. Thời Hạ mua một bó hoa tươi vào khách sạn. Hôm nay Lâm Nho Thu mở triển lãm tranh chỉ là loại triển lãm tranh nhỏ, người tới đều là người có uy tín trong giới kinh doanh, đều phải có thư mời. Thời Hạ vốn không ngờ sẽ như thế, sau khi tới mới biết thì ra bản thân vốn không vào được cũng không gặp được giáo viên. Vì thế Thời Hạ đưa hoa tươi cho người tiếp khách đứng ở cửa, cũng coi như thể hiện hết tâm ý dành cho thầy giáo, cô nghĩ chờ lúc nào trường học cho nghỉ thì bảo Thời Gia Hoan dẫn cô đến nhà thầy thăm ông. Thời Hạ đưa xong hoa thì đi toilet một chuyến. Từ toilet ra, Thời Hạ đang chuẩn bị rời đi lại phát hiện một bóng người rất quen thuộc đi lên từ cầu thang xoắn ốc. Thời Hạ vui vẻ muốn mở miệng gọi cậu, lại nghĩ là khách sạn, lớn tiếng ồn ào thì không tốt, vì thế bước nhanh theo. Thời Hạ đi sau cậu chưa được bao lâu lại về tới bên ngoài phòng triển lãm, còn chưa chờ Thời Hạ nghi hoặc đã nghe một giọng nói có chút quen thuộc, “Bảo Bảo? Con cũng tới xem triển lãm tranh của ông ngoại à?” Thẩm Nhất Thành bất đắc dĩ, “Ông ngoại, ông……” Thẩm Nhất Thành còn chưa nói xong, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy người đứng cách đó không xa, lời nói đột nhiên im bặt, con ngươi cậu cũng nhịn không được hơi co lại. Lâm Nho Thu cũng phát hiện Thời Hạ, chỉ cảm thấy có chút quen mắt rồi lại băn khoăn, “…Cô bé, con cũng tới xem triển lãm tranh?” Thời Hạ đi lên trước, cười nói, “Thầy à, con là Thời Hạ.” Lâm Nho Thu nhìn thấy Thời Hạ thì rất vui vẻ, ông kéo cô nói mấy câu, nhưng triển lãm tranh còn có rất nhiều chuyện cần làm, vì thế để Thẩm Nhất Thành chăm sóc thay ông. Nhìn Lâm Nho Thu đi xa, Thời Hạ đặt tay sau lưng chậm rãi xoay người nhìn Thẩm Nhất Thành. Khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành vừa đen vừa xụ, ánh mắt còn không ngừng trốn tránh tầm mắt Thời Hạ. Thời Hạ cứ như vậy nỗ lực nín cười nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Thành nửa ngày, “Bảo Bảo? Thẩm Nhất Thành, anh thật là Bảo Bảo?” Thẩm Nhất Thành quay người đi, giọng nói cứng nhắc, “Anh không phải Bảo Bảo, em nhận sai người rồi.” Thời Hạ vui vẻ sáp qua đó, “Bảo Bảo? Bảo Bảo? Anh không biết em à? Em là Hạ Hạ mà!” Thẩm Nhất Thành hất tay cô nhấc chân đi. “Bảo Bảo, anh đợi em với, Bảo Bảo” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại
Tác giả Túy Hậu Ngư CaThể loại Ngôn Tình, Truyện Sủng, Đô Thị, Trọng SinhVăn án Thời Hạ mắc nằm trên giường bệnh chờ chếtCó người ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở vềCắt một quả thận tặng côSau đó Thời Hạ trọng sinh quay về lúc còn học cấp 3Khi gặp được người kiaCô đã từng cho rằng học bá toàn năng, người được xưng là học sinh mẫu mực tốt nhất của toàn trường… Đến trễ về sớm, trèo tường đánh nhau đều toàn năng như nữa, ngay cả kỹ năng nuông chiều chọc ghẹo cũng max điểm…Anh đè cô trên tường trong ngõ nhỏ, cắn lỗ tai cô nói, “Thời Hạ, anh nhớ em đến mức lòng cũng quặn đau.”Chân Thời Hạ nháy mắt mềm nhũnEm đã ở đầu quả tim anh rất nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm sâu vào tận xương máu!Cả hai yêu thầm X cả hai trọng sinh.
Vào tiết tự học buổi tối, Thời Hạ bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng. Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở phía trước bàn làm việc, trong tay đang cầm hai tờ phiếu điểm so sánh với nhau. Trong lòng Thời Hạ có thể đoán được anh kêu cô tới làm cái gì. Mỗi lần thi cử kết thúc sẽ phải gặp mặt nói chuyện. Giáo viên chủ nhiệm nhìn thành tích Thời Hạ thở dài một hơi. Thời Hạ đứng bên cạnh anh ta thăm dò nghía một cái, đếm ngược từ dưới lên, hạng 5. Ngữ văn và tiếng Anh hơn một trăm, miễn cưỡng còn xem là được, không chịu nổi nhất là môn Toán và môn Tự Nhiên làm tụt hạng quá nghiêm trọng. Cô cho rằng cô đã ổn định ở vị trí số 1, hiện tại xem ra, muốn đếm ngược cũng khó. Loại học sinh bơi ở mức trung bình như Thời Hạ thật ra là đối tượng đáng chú ý của nhiều giáo viên, bởi vì thành tích của loại học sinh này nếu thi đại học sẽ ở ngưỡng ngấp nghé, nếu nỗ lực hơn một chút nữa sẽ có thể thi đậu đại học. “Thời Hạ à, thành tích của em giảm xuống khá nghiêm trọng, nghỉ hè đã làm gì vậy?” Thời Hạ cúi đầu, cô cũng không thể nói cô vừa trọng sinh trở về, kiến thức cấp 3 đều quên sạch sẽ? Giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, Thời Hạ lại là một cô gái nhỏ, anh ta cũng không thể nói nặng sợ làm cô gái nhỏ khóc, tận lực lựa lời nói nhu hòa để khuyên bảo, như có như không nói một đống, cuối cùng kết luận một câu, “Thực ra, cô gái nhỏ học môn Xã Hội * khá tốt, môn Toán này của em, còn có thành tích của môn Tự Nhiên thì có chút…” * Môn Xã Hội bên TQ gọi là môn Văn Tổng gồm Chính trị, Lịch sử, Địa lý. Giáo viên chủ nhiệm ho một cái, “Thời Hạ, lúc chia lớp sao em không chọn môn Xã Hội?” Từ lúc Thời Hạ đi từ văn phòng ra luôn vờ như gái ngoan, chưa hề nói một câu nào, cô cảm thấy lúc này cô không nói thì sẽ không còn thời điểm thích hợp nào để nói nữa, “Thầy à, nếu em chọn thi môn Xã Hội thì thành tích còn không bằng môn Tự Nhiên, môn Địa lý của em từ trước đến giờ chỉ thi được mười mấy điểm.” Giáo viên chủ nhiệm, “....” Giáo viên chủ nhiệm giật giật khóe miệng nửa ngày, sau đó xua xua tay, “Em về đi, thuận tiện gọi Thịnh Thác Lý tới.” Sau khi Thời Hạ đi ra khỏi văn phòng, trên đường quay về phòng học, cô ngẫm nghĩ lại một lần. Vừa rồi cô nhìn thấy phiếu điểm, không chỉ có phiếu điểm của bản thân, quan trọng hơn là còn nhìn thấy phiếu điểm của Thẩm Nhất Thành. Không hề ngoài ý muốn là hạng nhất. Cho nên, cái cô chép ngày hôm qua rốt cuộc là bài thi của ai? Thời Hạ trở lại phòng học kêu Thịnh Thác Lý đi ra ngoài, vẻ mặt Thịnh Thác Lý như sống không còn gì luyến tiếc. Thực ra Thịnh Thác Lý học tập cũng được, ở trong lớp xếp hạng hai mươi từ trên xuống, chỉ là nghỉ hè quá happy, hơn nữa cậu ta đã đánh giá cao trình độ của Thời Hạ nên làm ra kết quả như hiện tại. Thời Hạ một đường suy nghĩ, cuối cùng cho ra một kết luận, cô bị Thẩm Nhất Thành chơi. Cô đúng là đầu óc bã đậu mới có thể tin tưởng Thẩm Nhất Thành lương thiện. Chỉ là chỗ cô không hiểu chính là bài thi của Thẩm Nhất Thành, vì sao hai người kém nhau nhiều như vậy? Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Có lẽ là do ánh mắt của Thời Hạ quá mức u oán, Thẩm Nhất Thành đang làm bài ngẩng đầu nhìn cô một cái. Hai người giao tầm mắt, Thời Hạ giơ ngón giữa với cậu. Thẩm Nhất Thành nhịn không được cong khóe môi, từ trong hộc bàn móc ra một phần bài thi ném lên bàn Thời Hạ. Thời Hạ lật lật bài thi không bị giáo viên chấm điểm, hiểu rồi, thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này vì lừa cô nên làm riêng hai bài thi. Ban đầu cậu ta đưa cho cô đáp án sai để cô chép bài, cậu đoán được có lẽ Thời Hạ sẽ không tin, cho nên để lại một chiêu, sau đó đặc biệt làm một phần đáp án sai chờ Thời Hạ chui đầu vô lưới. Thẩm Nhất Thành mới mười tám tuổi, sao đã một bụng ý xấu như vậy chứ! Nhưng mà Thời Hạ đổ oan cho cậu một lần, cậu ta trả đũa cũng không có gì đáng trách, thôi vậy, cậu ta còn là con nít, Thời Hạ là một người phụ nữ sắp 30 tuổi quyết định không chấp nhặt với cậu. Cho dù thành tích mất mặt cũng không ảnh hưởng lớn bằng câu hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến’. Thời Hạ thở dài một hơi, Internet quả là hại người rất nặng! Nếu không phải nhìn thấy mấy câu thơ chế trên mạng, sao cô có thể hạ bút thành văn’ chứ? Một tuần sau, Thời Hạ cuối cùng cũng thích ứng được với cuộc sống cấp 3, cũng thích ứng được với thành tích của bản thân không có cách nào cải thiện trong thời gian ngắn. Thời Hạ cảm thấy cô nên nói Thời Gia Hoan mời gia sư giúp cô. Năm đó cô thành tích đã không ra gì rồi, qua nhiều năm như vậy, thành tích cũng không phải nói tốt là tốt liền được. Chuyện thành tích không gấp, Thời Hạ cảm thấy có một việc còn gấp hơn. Đó chính là thân thể của mẹ Thẩm Nhất Thành. Năm đó bác sĩ nói, nếu bệnh của bà điều tra ra sớm ba tháng thì còn cứu được. Mà bây giờ cách lúc Lâm Vận té xỉu còn hơn một năm, hẳn là còn kịp. Chỉ là Thời Hạ không biết nên mở miệng thế nào để nói mẹ của Thẩm Nhất Thành đi bệnh viện kiểm tra, cũng không thể nói cho Thẩm Nhất Thành biết, mẹ cậu có bệnh, nên đi bệnh viện kiểm tra’đi. Mấy ngày nay Thời Gia Hoan luôn bận rộn, nửa khuya mới trở về, sáng sớm tinh mơ đã đi rồi, Thời Hạ cảm giác bản thân đã mấy ngày không gặp ông ấy. Buổi tối thứ Bảy, Thời Gia Hoan về khá sớm, chưa đến 6 giờ đã về tới nhà, về chung với ông còn có chú ruột của Thời Hạ là Thời Lạc Văn và con gái ông ta Thời Vũ Mông. Hôm nay Thời Lạc Văn tới để vay tiền, mấy ngày nay Thời Gia Hoan luôn không rảnh, Thời Lạc Văn gọi vài cuộc điện thoại cũng không hẹn được thời gian gặp mặt, biết hôm nay Thời Gia Hoan trở về sớm nên ông ta đã đứng chờ ở cửa tiểu khu. “Em vay tiền có cần dùng gấp không?” Thời Gia Hoan rót nước cho hai người, lại đưa trái cây cho Thời Vũ Mông, “Mông Mông, ăn chuối đi.” “Cảm ơn bác.” Thời Vũ Mông sinh cùng năm với Thời Hạ, nhỏ hơn Thời Hạ hai tháng, vóc dáng cao gầy, mặt trái xoan, mắt to, lớn lên rất xinh đẹp, nhưng có chút cận thị, mang theo một cặp kính đen. “Đúng vậy, dự định mua một căn hộ ở thành phố, Mông Mông sắp thi đại học rồi, em và mẹ nó muốn mua phòng gần trường một chút để dễ dàng chăm sóc nó, trẻ con học tập áp lực rất lớn, thức ăn ở trường cũng không nhiều dinh dưỡng.” Thời Vũ Mông học tập tốt, vẫn luôn nằm trong lớp chuyên của Nhất Trung. “Ừm ừm, học tập là chuyện lớn, mua căn hộ cũng khá tốt, còn có thể tăng giá trị, em còn thiếu bao nhiêu tiền?” Thời Lạc Văn chà chà tay, “Trước mắt em không dư giả, còn thiếu mười mấy ngàn.” Lúc ấy, ở cái thành phố nhỏ như Cẩm Thành này, hơn hai chục ngàn đã có thể mua một căn nhà lầu hơn 80 mét vuông rồi, Thời Lạc Văn vừa mở miệng chính là mượn tiền để mua một nửa căn nhà. “Được, em để lại số thẻ ngân hàng đi, ngày mai anh đi ngân hàng chuyển tiền cho em.” Thời Gia Hoan đặc biệt sảng khoái. Thời Hạ không buồn hé răng coi TV, nghe được Thời Gia Hoan nhanh gọn đồng ý chuyện vay tiền này thì tắt TV, “Con đi siêu thị.” “Em đi với chị vậy.” Thời Vũ Mông đứng lên. “Không cần, rất gần, chị đi một chút là về.” Thời Hạ đứng lên đi ra ngoài, Thời Gia Hoan vội xoay người nói, “Hạ Hạ, ba có đặt mấy món ăn ở cửa hàng ngay cửa tiểu khu, con tiện đường thì mang lên đây đi, đừng làm phiền người ta đi một chuyến nữa.” “Được.” Thời Hạ đáp lời xong thì ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa tiểu khu, làn gió mang theo hơi nóng thổi vào người vô tình làm cho người khác bực bội, Thời Hạ sờ sờ túi tiền, chỉ có kẹo, không có thuốc lá. Thời Hạ đi đến cửa hàng của gia đình Thẩm Nhất Thành, Lâm Vận đang ngồi sau quầy thu ngân tính toán sổ sách. Thời Hạ đi vào chọn mấy túi đồ ăn vặt đặt lên quầy thu ngân, Lâm Vận tính tính giá cả, “Tổng cộng mười ba tệ.” Lâm Vận ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Hạ thì hơi sửng sốt, tiếp theo đó đứng lên, chân tay có chút luống cuống, “Hạ, Hạ Hạ” Thời Hạ dừng một lúc, mới mở miệng, “Dì à, cho con thêm hai bao thuốc lá.” Đây là lần đầu tiên Thời Hạ kêu bà là dì, Lâm Vận trong khoảng thời gian ngắn có chút phản ứng không kịp. Có khi mở miệng rất khó, nhưng một khi đã mở miệng thì phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng. Thời Hạ hơi nhếch khóe môi, mơ hồ lộ ra một nụ cười mỉm, “Dì à, ba con bảo con mua hai bao thuốc lá.” “À, được, được, được, dì lấy cho con.” Lâm Vận vội xoay người cầm hai bao thuốc lá từ trên kệ, là loại Thời Gia Hoan thường hay hút nhất, sau đó tính tiền cả đồ ăn vặt rồi đặt vào túi đưa cho Thời Hạ. Thời Hạ lấy tiền trả cho bà, Lâm Vận xua tay, “Không cần, cái này không thu tiền.” Thời Hạ đẩy tiền qua đó, “Không được, nhất định phải thu.” Lâm Vận tìm tiền lẻ thối cho cô, quan tâm hỏi, “Vết thương của con đã lành chưa?” Thời Hạ vén tóc mái trên trán cho bà xem, “Cũng sắp lành rồi, vết sẹo nhỏ này qua một khoảng thời gian nữa sẽ tự biến mất thôi.” Khi nhìn thấy vết sẹo trên trán kia chỉ là vết sẹo lờ mờ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, rốt cuộc Lâm Vận mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, còn may là không sao, nếu để lại vết sẹo trên mặt con gái sẽ không tốt. Lúc Thời Hạ rời đi có để lại một câu làm Lâm Vận ngẩn ra rất lâu. Thời Hạ nói, “Dì à, thực sự xin lỗi, ngày đó là con tự té, không phải Thẩm Nhất Thành đẩy con.” Con trai của bà, sao bà có thể không biết, từ trước đến nay bà không tin Thẩm Nhất Thành đẩy Thời Hạ, chỉ là, bà không nghĩ rằng Thời Hạ sẽ xin lỗi bà. * Thời Hạ rít điếu thuốc thật sâu, lời xin lỗi đè nén trong ngực mười mấy năm rốt cuộc cũng có thể nói ra, không chỉ là vì chuyện Thẩm Nhất Thành, còn có hiểu lầm nhiều năm của cô đối với Lâm Vận, cũng nên đưa ra kết luận theo sau câu nói xin lỗi này. Trong con hẻm nhỏ tăm tối, Thời Hạ dựa lưng vào tường, phun ra một vòng khói. Phía sau cô là quán ăn Thời Gia Hoan đã đặt cơm, đồ ăn còn chưa làm xong, nên Thời Hạ núp ở con nhỏ bên cạnh quán hút thuốc. Nghĩ đến Thời Lạc Văn trong nhà, Thời Hạ lại cảm thấy phiền muộn. Thời Gia Hoan tâm địa tốt nên đối xử với họ hàng của mình cũng tốt, đặc biệt là sau khi ông nội bà nội Thời Hạ rời đi, Thời Gia Hoan cũng không có có người thân gì nhiều, người thân nhất có lẽ là em ruột Thời Lạc Văn. Chỉ cần là chuyện Thời Lạc Văn mở miệng, Thời Gia Hoan chưa từng từ chối bao giờ. Trước kia Thời Hạ cũng xem Thời Lạc Văn là người thân, nhưng đó cũng chỉ là lúc trước. Sau khi Thời Gia Hoan nhảy lầu tự tử, Thời Hạ cùng đường dùng 60 tệ cuối cùng để mua vé xe trở về Cẩm Thành. Thời Hạ không còn chỗ nào để đi, cuối cùng không thể để kéo lâu hơn nữa đi tới nhà Thời Lạc Văn, cô muốn xin ông ta cho tá túc một đêm, nhưng Thời Lạc Văn nghe nói Thời Gia Hoan là bị người khác đòi nợ đến mức bị ép chết thì sợ chọc phải phiền, ông ta chỉ cho Thời Hạ 100 tệ rồi bảo cô đi ở khách sạn. Thời Hạ chưa từng cảm thấy cách làm của Thời Lạc Văn có gì không đúng, xu lợi tị hại là chuyện thường tình, không có gì đáng trách, cũng không có gì đáng để oán giận, chỉ là không bao giờ cảm thấy là người thân nữa mà thôi. Buổi tối ngày hôm đó, Thời Hạ ngồi ở ghế dài bên ngoài tiểu khu nhà Thời Lạc Văn, cô ngắm nhìn bầu trời đầy sao, thắc mắc không biết ngôi sao nào nói là ba cô. Thời Hạ nghĩ có phải cô cũng muốn lựa chọn phương thức giống Thời Gia Hoan để rời khỏi thế giới này không. Nếu không có Lâm Hải Quân, Thời Hạ rất có thể đã sớm không còn trên cõi đời này. Lâm Hải Quân là cậu bà con xa của Thẩm Nhất Thành, là nhà thầu công trường, sở dĩ Lâm Hải Quân quen biết Thời Gia Hoan là vì Lâm Vận. Bởi vì ông là người thân của Lâm Vận, lại làm nghề quản lý hợp đồng công trường, cho nên Thời Gia Hoan đã cho ông ấy mấy người phụ việc, Thời Hạ cũng từng gặp ông ở trong nhà. Chỉ là khi đó Thời Hạ biết ông là họ hàng nhà Thẩm Nhất Thành, cho nên không nói chuyện với ông, nhưng ông lại nhớ kỹ dáng vẻ của Thời Hạ. Nhà ông và nhà của Thời Lạc Văn mua chung một tiểu khu, hai người mua chung tiểu khu bởi vì nơi đó là Thời Gia Hoan kiến nghị, sau đó cách tiểu thu không xa xây một trường học Tứ Trung, cho nên giá nhà của tiểu khu đó lên như nước dâng, điều này chứng minh tầm nhìn của Thời Gia Hoan không tồi. Lâm Hải Quân nhìn thấy Thời Hạ thì bảo cô nhất định phải đến nhà ông trọ một đêm, Thời Hạ không muốn đi, thế là bị ông túm đi. Vợ của Lâm Hải Quân làm cho Thời Hạ một bữa cơm của sáu gia đình, ngày hôm sau Thời Hạ rời đi, mới phát hiện trong balo của mình có 1000 tệ khi đó đã là rất nhiều, đặc biệt là đối với gia đình không xem là dư dả như Lâm Hải Quân, số tiền này không hề ít. Nhưng mà 1000 tệ khi đó đã giúp Thời Hạ chống chọi với tiền sinh hoạt của một năm. Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay của Thời Hạ bị vứt trên mặt đất, cô dùng chân dập tắt nó, 1000 tệ kia, cho đến khi cô lên bàn phẫu thuật cũng không có cơ hội trả lại Lâm Hải Quân. Gió lại nổi lên làm tan đi mùi thuốc lá, món ăn cũng xào xong rồi, Thời Hạ xách hai túi đồ ăn rời khỏi quán ăn, vừa lúc đụng phải Thẩm Nhất Thành. Cậu mặc quần áo thể thao màu trắng, trong tay còn ôm quả bóng rổ, trên mặt còn vương chút mồ hôi, xem ra vừa chơi bóng về. Nương theo ánh đèn đường, Thẩm Nhất Thành rất dễ dàng phát hiện túi xách trong tay Thời Hạ, trong đó có một túi viết tên cửa hàng nhà mình. Thời Hạ chưa bao giờ đi cửa hàng nhà bọn họ mua đồ cả. Cô đi thêm một con đường để đến cửa hàng bán quà vặt khác cũng sẽ không đi vào cửa hàng nhà cậu. Thời Hạ nhận thấy ánh mắt của cậu, cô cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi xách trong tay. Thời Hạ nghĩ có cần phải chào hỏi Thẩm Nhất Thành hay không, dù sao thì sau sự kiện chép bài kia, không khí giữa cô và Thẩm Nhất Thành dường như đã hòa hoãn một ít. Tuy hai người không chủ động nói chuyện, nhưng cũng không còn thích giương cung bạt kiếm hoặc tránh còn không kịp giống trước đây nữa. Bạn học bình thường lúc gặp mặt hẳn sẽ chào nhau đúng chứ? Thời Hạ vừa nghĩ như thế xong xoay người đi vào trong tiểu khu, vẫn là thôi đi, biến số của tên Thẩm Nhất Thành này quá lớn, vẫn nên đừng tự làm mất hứng!
Thời Hạ ở lại bệnh viện ba ngày. Nhưng ba ngày này dường như đã một thế kỷ trôi qua. Thời Hạ nằm trên giường bệnh ngây ngốc nhìn trần nhà, theo bản năng sờ bao thuốc lá dưới gối, chỗ đó không có gì cả. Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, một người đàn ông đeo kính mặc tây trang giày da đi vào, “Hạ Hạ, con thích ăn tiểu long bao * nhất, có muốn ngồi dậy ăn một chút không?” Mang theo chút mùi vị lấy lòng. * Tiểu long bao hay Xiao Long Bao là một món điểm tâm khá nổi tiếng của Đài Loan. Thời Hạ im lặng nửa ngày mới chậm rãi chuyển tròng mắt nhìn qua đó, đã ba ngày rồi, rốt cuộc Thời Hạ cũng tiếp nhận sự thật này, người cha già kia của cô bởi vì phá sản mà sợ đến mức nhảy lầu lại sống đến giờ phút này. Không, không thể nói như vậy được, nói một cách chính xác hơn là, Thời Hạ cô đã quay về năm cô mười tám tuổi. Một Thời Hạ năm đó còn đơn thuần non nớt, năm đó ba cô còn cực kỳ giàu có, không hề nhảy lầu vì phá sản, năm đó, Thẩm Nhất Thành còn ở Cẩm Thành, còn chưa rời đi. Thời Hạ ngồi dậy, Thời Gia Hoan vội vàng lại đỡ cô, Thời Hạ tức giận, “Chỉ bị đập đầu xước chút da, còn chưa chết.” Gia Hoan, Gia Hoan, cái tên do ông nội đặt cho ba cô hy vọng cả nhà đều được sung sướng, mà sau đó bọn họ nhà tan cửa nát, sa sút đói khổ, thật sự mỉa mai. Thời Gia Hoan sửng sốt một lúc, ông sờ sờ trán Thời Hạ, ngày thường Thời Hạ không thích nói chuyện, mặc dù nổi giận cũng chỉ đơn thuần tức giận mà thôi, loại lời nói có chút khiêu khích thậm chí mang theo ý vị thô tục này thì con gái ngoan bảo bối của ông chưa bao giờ biết nói. Tình cảm của Thời Hạ dành này người cha già này rất phức tạp, vào lúc ông nhảy lầu chết, Thời Hạ vừa lúc đứng dưới lầu, cô tận mắt nhìn thấy ông nhảy từ trên lầu xuống, té vỡ đầu chảy máu. Thời Hạ ngồi sụp xuống bên người ông khóc lóc thảm thiết, đó là ba cô, là người nuông chiều cô từ nhỏ đến lớn, nháy mắt đã mất rồi. Chính là lúc chủ nợ tìm tới tận cửa, Thời Hạ bị ép đến đường cùng thì bắt đầu oán hận người đàn ông bị phụ nữ lừa đến mức phá sản để rồi cuối cùng phải nhắm mắt nhảy lầu này. Hai năm đó Thời Hạ thê thảm nhất, ngay cả nằm mơ cũng mắng chửi ông. Cũng chính hai năm đó, Thời Hạ lại bắt đầu nhớ ông, đó dù sao cũng là ba cô! Nếu ông còn sống thì cô không phải lẻ loi một mình, mặc dù mưa to gió lớn đến đâu đi chăng nữa, tóm lại là có gia đình là được, nhưng ba đã mất rồi, cô phải đi chỗ nào tìm gia đình này chứ? Thời Gia Hoan nâng cái bàn nhỏ trên giường bệnh lên, ông đặt tiểu long bao và cháo lên bàn, sau đó đi toilet giặt một cái khăn lông rồi quay lại đưa cho Thời Hạ chùi tay. Trong phòng bệnh đơn người có kèm theo một phòng vệ sinh độc lập, vào cái năm lẻ mấy này thì đây đã được gọi là nơi trang trí hoành tráng nhất ở huyện nhỏ Cẩm Thành rồi. Nghèo túng ngần ấy năm làm Thời Hạ không có cách nào thích ứng được trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng sắp quên mất thì ra trước kia bản thân từng giàu có như vậy. Thời Hạ gắp một cái tiểu long bao cho vào miệng, ngậm lấy nước súp nồng đậm mùi thơm, vị ngon giữ mãi trong miệng, vẫn là hương vị trong trí nhớ. Thời Gia Hoan rót một ly nước ấm đặt lên bàn, thật cẩn thận hỏi cô, “Đầu còn đau không?” Thời Hạ dừng đũa một chút, lắc đầu, “Không đau, có thể xuất viện rồi.” “Con muốn xuất viện sao?” Vẻ mặt Thời Gia Hoan vui vẻ, rõ ràng không nghĩ tới Thời Hạ sẽ đồng ý xuất viện. Thời Hạ nhịn không được thở dài. Haiz, không tìm đường chết sẽ không phải chết! Tiếng đập cửa cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, Thời Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bóng dáng của một phụ nữ chợt lóe qua, người nọ chỉ gõ gõ cửa nhưng không đi vào. Nhưng Thời Hạ vẫn nhận ra bà là ai. Thời Gia Hoan tự nhiên cũng nhìn thấy, ông hơi thấp thỏm nhìn thoáng qua Thời Hạ, Thời Hạ cúi đầu ăn gì đó, làm bộ như không phát hiện. Thời Gia Hoan ho một tiếng nhằm che dấu, “Ba đi chuẩn bị nước ấm cho con, con ăn trước đi.” Sau khi Thời Gia Hoan rời khỏi chỗ này thì thấy Lâm Vận xách theo một túi trái cây đứng ở hành lang. Người phụ nữ đã hơn 40 tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn, vẫn còn ra dáng. “Thế nào, Hạ Hạ thế nào rồi? Có khỏe hơn chút nào không?” Vẻ mặt Lâm Vận sốt ruột. “Không sao cả, bà không cần khẩn trương như vậy.” “Sao không khẩn trương cho được, đều do Nhất Thành xuống tay không biết nặng nhẹ, nếu để lại một vết sẹo trên trán con bé thì không ổn chút nào.” “Bác sĩ nói chỉ xước chút da……” Thời Gia Hoan hơi xấu hổ, “Là Hạ Hạ không chịu xuất viện, thật ra thì……” Thật ra thì vết thương trên trán căn bản không đáng lo. Cửa bệnh viện không cách âm, tuy hai người đã cố đè thấp giọng nói, nhưng Thời Hạ có thể lờ mờ nghe được đầu đuôi câu chuyện. Năm đó Thời Hạ trốn phía sau cửa nghe hai người nói chuyện, sau đó lao ra hất đổ tất cả trái cây Lâm Vận mang đến. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Mẹ cô vừa mất chưa được nửa năm mà ba đã bán một căn hộ khác với giá cực thấp để đưa tiền cho một người phụ nữ vừa mới ly hôn. Mà người phụ nữ kia còn là tình đầu của người đàn ông này. Sau đó rất nhiều năm trôi qua, Thời Hạ vẫn luôn suy nghĩ, nếu loại chuyện này phát sinh trên người một người khác, người đó sẽ làm thế nào đây? * Trước khi Thời Hạ xuất viện, cô còn đặc biệt yêu cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện cho thận của cô. Bác sĩ rất bất ngờ. Thời Gia Hoan cũng không hiểu nổi. Vì sao một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi vừa đang trong độ tuổi xuân vừa đang yên đang lành lại muốn kiểm tra thận? Thời Hạ vẫn kiên trì, tuy Thời Gia Hoan không hiểu nhưng cũng không ngăn cản gì, tóm lại vì tốt cho thân thể, chẳng qua chỉ kiểm tra thêm một cái mà thôi. Khi Thời Hạ cầm tờ giấy kết quả kiểm tra thì có chút hoảng hốt, quả thận khỏe mạnh trong thân thể cô lúc này rốt cuộc là của cô hay là của Thẩm Nhất Thành? Sau khi cô và Thẩm Nhất Thành nằm lên bàn phẫu thuật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô quay về năm mười tám tuổi, vậy Thẩm Nhất Thành thì sao? Còn sống chứ? Hôm nay là ngày khai giảng của năm thứ hai cấp 3, mà Thời Hạ ở bệnh viện đã bỏ lỡ ngày khai giảng đầu tiên, vì thế Thời Hạ lấy sách giáo khoa lớp 11 ra lật lật. Sau đó vẻ mặt ngơ ngác. Cô đã là một bà già sắp 30 tuổi, liệu cô còn nhớ rõ bao nhiêu kiến thức ở cấp 3? E là sớm trả lại hết cho giáo viên rồi. Huống chi Thời Hạ năm đó học cũng không giỏi giang gì. Ba ngày ở bệnh viện kia, Thời Hạ tràn đầy quyết tâm phải học tập tốt để thay đổi vận mệnh, lúc này cô nhìn sách giáo khoa cấp 3 mà như trái cà tím bị vứt vào tủ lạnh, lập tức héo úa. Lúc Thời Hạ buồn bã nhìn sách giáo khoa, Thời Gia Hoan gõ gõ cửa phòng rồi đi vào. Cô con gái này của ông luôn ngoan ngoãn vâng lời, ôn hòa nhu thuận, điều duy nhất là không thích học. Đánh đàn, ca hát, vẽ tranh, chỉ cần không phải học, cô đều cảm thấy hứng thú. Thời Gia Hoan chưa bao giờ ép Thời Hạ ra sức học tập, chỉ cần Thời Hạ thích, ông đều sẽ duy trì, dù gì thì học tập cũng không phải con đường duy nhất, chỉ cần Thời Hạ vui vẻ thì thế nào cũng được, ông đã chuẩn bị sẵn tiền để Thời Hạ tiêu xài cho phần đời sau này, ông không cần Thời Hạ mệt đến mức chết đi sống lại để bán mạng cho việc học hành. Thời Hạ nhìn ánh mắt của Thời Gia Hoan là biết ông đang suy nghĩ gì trong lòng, cô thầm mắng một câu. Nếu không phải do tư tưởng người của cha già này ảnh hưởng đến cô, cô sẽ không đến mức xem học tập như một trò đùa, mà những năm đó cũng không cần lang thang khắp nơi bị người ta đuổi theo sau mông để đòi nợ, lúc đó Thời Hạ thường xuyên ngồi hút thuốc ở ven đường nhìn vào viện nghiên cứu khoa học, nếu cô có thể nghiên cứu đạn, những người đòi nợ đó còn dám đuổi theo mông cô đòi đánh đòi giết sao? “Hạ Hạ, giáo viên chủ nhiệm của các con gọi điện thoại cho ba” Thời Gia Hoan hơi do dự. “À.” Thời Hạ thất thần, “Sao vậy?” Có phải muốn nghiên cứu bom nguyên tử phải học cực giỏi môn Hoá và môn Lý đúng không? “Không phải các con chia lớp theo điểm môn Văn và môn Lý sao, giáo viên gọi điện thoại nói ba biết điểm của con được phân vào lớp nào” Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của lớp 11, trường học sẽ công bố danh sách chia lớp dựa trên số điểm, vì Thời Hạ không đến trường nên giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại để bàn bạc với phụ huynh một chút. Lúc ấy Thời Hạ nhớ rõ cô bị phân tới lớp Sáu, cũng là lớp của Thẩm Nhất Thành. Ngày hôm đó, Thời Gia Hoan cũng ngồi trong phòng lắp bắp nói chuyện này với cô như bây giờ. “Ừm, vậy điểm của con phân tới lớp nào?” Thời Hạ phối hợp hỏi lại. “Lớp Sáu cũng là lớp của Nhất Thành.” Quả nhiên không có gì thay đổi. Không biết vì sao Thời Gia Hoan luôn cảm thấy lần nhập viện này của con gái mình có gì đó hơi khác, ngay cả không khí lúc nói chuyện cũng thay đổi, ông vốn còn muốn hướng dẫn từng bước, nhưng không ngờ bản thân không kiềm chế được mà lập tức nói ra hết. Thời Gia Hoan biết Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành không ưa gì nhau, thật ra ông đã đoán được có lẽ Thời Hạ muốn chuyển lớp, vì thế dự định đi trước Thời Hạ một bước, “Toàn bộ lớp Sáu đều là mấy đứa kém cỏi nhất trường, bầu không khí học tập không tốt, chi bằng…” Bầu không khí học tập không tốt? Viện cái cớ này đúng là thật sứt sẹo, không phải ông không ép cô học sao? Khi đó Thời Hạ nghe được việc cô và Thẩm Nhất Thành học chung một lớp thì đòi Thời Gia Hoan đi tìm hiệu trưởng để chuyển cô tới lớp khác. Thời Gia Hoan là người kinh doanh sẽ không thiếu chút quan hệ này. Còn về việc vì sao Thời Gia Hoan không trực tiếp chuyển Thời Hạ đến lớp khác, mà còn cẩn thận dè dặt trưng cầu ý kiến của cô, phải mất rất nhiều năm về sau, khi Thời Hạ hồi tưởng lại lúc ấy, có lẽ Thời Gia Hoan còn ôm một chút hy vọng cô và Thẩm Nhất Thành có thể chung sống hoà bình với nhau, biết đâu thật sự được thì sao? “Lớp Sáu thì lớp Sáu thôi.” Thời Hạ đã mở miệng, Thời Gia Hoan khó tránh khỏi bất ngờ. Thời Gia Hoan có chút lo lắng, đứa con gái này của ông vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trong chuyện của Lâm Vận thì hết sức quật cường. Dù sao cũng là trẻ đang trong tuổi dậy thì, có một số việc vốn dĩ không có cách nào để giải thích, tựa như mấy hôm trước, ông chẳng qua tiện đường đến cửa hàng tiện lợi của Lâm Vận mua chút đồ, đúng lúc thấy Lâm Vận đang dọn mấy thùng giấy thì thuận tay giúp một cái, trùng hợp bị Thời Hạ nhìn thấy dáng vẻ giống như thân mật của hai người, vì thế cứ mặc kệ tất cả vọt tới đẩy Lâm Vận. Sự việc đúng là trùng hợp như vậy, cảnh tượng này lại bị Thẩm Nhất Thành nhìn thấy, trong lúc lôi kéo qua lại thì Thời Hạ bị té, đầu cô đập vào mép bàn của quầy thu ngân. Thời Hạ nói Thẩm Nhất Thành đẩy cô, mà Thẩm Nhất Thành cũng không hề giải thích gì, vốn dĩ đã không ưa gì nhau rồi, e là lần này càng ghét nhau thêm. Thời Gia Hoan lo lắng trong lòng, Thời Hạ cũng thấp thỏm trong lòng, ai bảo cô vô duyên vô cớ ba hoa chích choè đổ oan Thẩm Nhất Thành chứ? Thời Gia Hoan đi rồi, Thời Hạ có chút bực bội, cô theo bản năng mò vào túi tìm thuốc lá, trong túi quần không hề có thuốc lá, ngược lại móc ra một tuýp kẹo màu đen. Thời Hạ ngây ngốc nhìn tuýp kẹo kia thật lâu, thì ra cô trước kia thích loại kẹo này! Đúng vậy, khi đó Thời Hạ cột tóc đuôi ngựa mặc đồng phục, không đến tiệm net, không hát karaoke, không đi bar, chưa bao giờ nói lời nào thô tục, hoàn toàn là cô gái ai nấy gặp cũng khen ngoan ngoãn. Mấy năm nay Thời Hạ trang điểm đậm lên, đi qua mấy quán bar, tay trái cầm thuốc lá, tay phải cầm Whiskey, cô đã sớm không nhớ rõ dáng vẻ Thời Hạ năm mười tám tuổi. Thời Hạ tùy tiện nhét tuýp kẹo trong tay vào túi áo, cô ra khỏi phòng đến phòng khách để trộm hai điếu thuốc của Thời Gia Hoan, sau đó trở về phòng ngủ. Trong làn sương khói lượn lờ, Thời Hạ mơ màng nhả ra mấy vòng khói, cô nheo mắt suy nghĩ, rõ ràng Thời Hạ của lúc ấy là một cô gái ngoan ngoãn đến mức nói chuyện với người lạ cũng đỏ mặt, vậy vì sao chuyển sang Thẩm Nhất Thành thì đổi sang dáng vẻ khác chứ?
nuông chiều em đến đau lòng