Chương 8: Nụ Hôn Chuồn Chuồn Đạp Nước. 9. Chương 9: Trong Lòng Nàng Đã Có Hắn. 10. Chương 10: Tại Sao Chàng Ấy Lại Khóc (H) 11. Chương 11: Không Biết Xấu Hổ. 12. Chương 12: Cho Dù Thế Nào Hắn Vẫn Yêu Nàng.
Sơ đồ bài trí bàn thờ gia tiên khi về nhà mới gồm: cách lập Bàn thờ, Khám thờ ngai thờ, ảnh thờ, đặt bát hương, bình hoa đĩa quả, đỉnh hương, hoành phi câu đối và các đồ thờ khác trên bàn thờ.
Vợ chồng trẻ làm tình tại phòng hấp dẫn vãi - Phim Sex Hay, Xem Phim . Vợ chồng trẻ làm tình tại phòng hấp dẫn vãi hướng dẫn làm tình, Đang chơi chị máy bay vợ thằng bạn hàng xóm thì chồng chị máy bay mở cửa về làm cu cậu Mem thienvadia.net chạy mất cả quần sịp và giầy, Chồng trực ca đêm vợ qua nhà hàng
Ads 468x60px. Labels. Ahn Ji Young (1); Ahn Ri Na (1); Airu Kaede (17); angelica kitten (3); Angie Sheng (1); asian hot sexy boobs (20); asian japan school teen girl (1); asian nude girl (6); asian porn girl (1); AYA OTSUKA (8); Ayako Meguro (3); Ban Eun Young (1); Bang Eun Young (1); best japan adult video celebs (2); Cha Seung Hwa (1); Cha Sung Hwa (1); Chae Yeon (1); Choi Ji Woo (1); Choi
99 truyện cổ tích về loài vật là tuyển tập được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích. Trong bài viết này, gomsocialinvestmentreport.com sẽ giới thiệu đến ba mẹ và các em nhỏ những truyện cổ tích con vật hay và ý nghĩa nhất. Con cừu đen kêu be be. Ngày xưa, có một chú cừu đen sống trong một nông trại nhỏ.
Chơi em học sinh bím múp hồng hào Học sinh cấp 2 đi nn, Tuổi thơ thế này là dữ dội Vl ấy =)), Học sinh thủ dâm khi đi học về, full clip tại Địt nhau với bạn gái lồn múp vú đẹp, học sinh cấp 3 đống đa hà nội, Học sinh việt nam, Học sinh cấp 3 Đồng Đa hà nội, Chơi e vú đẹp bắn tinh cực
QFttlLz. Xem phim thư ký lên giường cùng Tâm sự con gái nếu lên giường với sếp tôi sẽ có nhiều tiền Tâm sự con gái của bạn Dung có phim 18+ làm tình cũng giám đốc kể về câu chuyện nếu đồng ý yêu và lên giường cùng với sếp cô sẽ có được rất nhiều thứ trong cuộc sống. Xem phim thư ký lên giường cùng sếp. Tôi là sinh viên một trường có tiếng ở Hà Nội, dù chỉ mới học năm thứ hai nhưng tôi đã đi làm thêm rất nhiều nghề để trải nghiệm. Vừa rồi, khi xin việc ở một công ty dịch thuật tôi có quen với ông sếp người Đà Nẵng 40 tuổi, ông rất thích tôi, suốt ngày lái xe đưa tôi đi ăn uống, xem phim. Đọc Tâm sự con gái nếu lên giường với sếp tôi sẽ có nhiều tiền Hôm đi xin việc, tôi đã bị choáng ngợp bởi sự giàu có của ông. Tôi biết ông từng có gia đình ở quê và đã ly thân, vợ là giáo viên tôi lén xem lý lịch của ông. Ông rất chiều tôi, nói nếu quen nhau ông sẽ lo cho tôi công việc ổn định, sẽ được mọi thứ nhưng tôi nói không cần, bố mẹ có thể lo cho tôi được. Lần thứ hai đi chơi ông đã dẫn tôi vào nhà nghỉ nhưng tôi quát lên và ông không làm gì cả, tôi chỉ muốn sống cuộc sống sinh viên bình thường thôi. Về kể với mẹ, mẹ bảo dứt luôn đi vì ông ấy phức tạp quá, đứa bạn thân thì nói ông ấy chỉ coi tôi là rau sạch thôi. Nếu quen ông tôi sẽ có tiền, có công việc, giờ tôi phải làm thế nào? Ông đã dẫn tôi về chung cư của ông chơi, nói là khi nào học xong về ở với ông ấy. Ông còn bảo sẽ nói với mọi người ở công ty về việc chúng tôi quen nhau để không ai bắt nạt tôi. Tôi phải làm như thế nào đây? Ông ấy là người như thế nào? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tâm sự con gái mới nhất
Mô tả Nhảy hố truyện Lên giường với kẻ thù Tác giả Âu Dương Thi Hàm Thể Loại Ngôn tình Mô tả Bạn đang đọc truyện Lên Giường Với Kẻ Thù của tác giả Âu Dương Thi Hàm. Kiếp trước, vì cứu em trai, anh buộc lòng để người ta lợi dụng hủy hoại cuộc đời cô. Bản thân anh bị bạo nhục đến chết. Những tiếng cười ghê ấy đeo đuổi ám ảnh Dương Ân cho đến khi sống lại trên thân xác Hàn Tần. Anh buộc phải tiếp nhận cuộc sống mới, gánh vác sứ mệnh che chở cho những người anh yêu thương. Những gì không vẹn toàn ở kiếp trước, kiếp này sẽ lấy lại. Số phận của anh và cô một lần nữa không thể tách biệt. Anh muốn được bù đắp những mất mát gây ra cho cô. Chỉ là, chân tâm của anh đổi lại một sự thật tàn nhẫn. Ngạn Hi đơn thuần và thiện lương trong mắt anh, hóa ra lại chính là con sói dữ ẩn náu cẩn thận. Yêu hận đan xen khiến anh và cô đều trả giá. Liệu Dương Ân có gạt bỏ đi hết những kí ức ám ảnh trong lao ngục, sánh bước cùng Ngạn Hi thêm một lần nữa? *** Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé! Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! Các truyện tương tự Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên , Tàn độc lương duyên cập nhật full trên Show more
Trong một bữa tiệc...Anh bắt đầu từ mắt cá chân cô, đó là mắt cá chân đáng thèm nhất mà anh từng nhìn thấy, tiếp đến anh lướt mắt dần tới đầu gối cô và lên cao hơn nữa...Từ bên kia phòng, anh ung dung đánh giá cặp hông thon gọn, vòng eo nhỏ nhắn, cặp ngực tinh tế và mái tóc rực lửa của cô. Cuối cùng anh lưu lại trên khuôn mặt cô và cái nhìn dừng lại khi vươn đến đôi mắt lục bảo to tròn và đôi môi hồng hờn dỗi. Trước hình bóng yêu kiều kia, anh bất giác nắm chặt ly sâm banh trong tay.“Josephine?” anh thì thầm gọi, do cô không di chuyển nên anh chủ động bước đến chỗ cô đang đứng. “Josephine?”Tim Josephine đập nhanh, còn đôi tay trở nên lạnh và ẩm ướt, nhưng đó không phải vì anh là người đàn ông phong trần duy nhất đứng trong phòng - anh luôn luôn có ảnh hưởng nào đó đến cô.“Dĩ nhiên em đây, Blake,” cô bào chữa. “Chắc rằng anh đã nhận ra em?”Có sự ngập ngừng. “Không thực sự” Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, cô còn niềng răng và lấm tấm tàn nhanh trên mặt, cô bé hàng xóm thưở nào. Trong cái thị trấn bé tí mà họ đã sống, anh đã dõi theo sự trưởng thành của cô từ lúc chập chững biết đi cho đến tuổi thiếu niên. “Và bây giờ?” Mặc dù anh đã lâu rồi không uống rượunữa nhưng anh vẫn nuốt một ngụm để chấn tỉnh tinh thần. “Em... em đã trưởng thành một cách bất ngờ.”“Này em đã 23 tuổi rồi, Blake” cô nói một cách dịu dàng.“Giờ em sống ở London” anh đoán.“Đúng vậy. Anh cũng vậy phải không?”“Mmm.” Chúa ơi, cô ấy thật xinh đẹp! Còn hơn cả đẹp nữa. “Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng ta gặp lại nhau?”Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh nhợt nhạt. Cô có thể trả lời anh chính xác ngay lập tức. “Oh, khoảng bảy năm” cô nói thản nhiên. “Không kể từ khi anh dọn đi.”Anh không thể rời mắt khỏi cô. “Em đang làm công việc gì?” anh ngẫu nhiên đặt câu hỏi.“Em là một người mẫu.”Một người mẫu. Vâng. Điều đó sẽ giải thích sự biến đổi đột ngột từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga rực rỡ.“Một người mẫu nổi tiếng?” anh nở một nụ cười khiêm tốn. “Chắc là vậy” cô nhấm nháp đồ uống của mình và mỉm cười với anh. “Còn anh thế nào?”Nụ cười làm anh khuây khỏa. “Anh là một chuyên viên đầu cơ vốn.”“Nghe giống một tên cướp”Anh cười lớn. “Chắc vậy?” Một tên cướp có thể bế cô thẳng lên giường với anh ta - một ví dụ điển hình cho công việc của anh - chớp lấy thời cơ rồi quyết định thực hiện ngay lập tức.“Trông anh giống như một tên cướp?”Cô nghĩ ngợi, nhưng lắc đầu liền. “Không, anh trông giống như một chuyên viên đầu cơ vốn!”“Thêm một ly nữa?” môi anh cong lên thành một nụ cười. “Hoặc là em muốn khiêu vũ hơn?”Chẳng có một lựa chọn nào khác. Cô nhún vai như thể cô cũng chẳng có ý kiến gì. “Em thích khiêu vũ.” Cô thừa tế anh thường thản nhiên lờ đi mọi lời mời, và anh thậm chí không thể nhớ chính xác lần cuối cùng anh khiêu vũ với người phụ nữ khác mà người đó không phải là Kim. Nhưng cơ hội để ôm được Josephine đã bị bỏ lỡ quá nhiều. “Anh cũng vậy. Nhanh lên nào.”Chúa ơi! Ngay thời điểm âm nhạc chậm lại, anh nắm lấy tay cô, cô hầu như cảm thấy choáng váng, nhận thức nhức nhối về hơi nóng cũng như sự rắn chắc của cơ thể anh.“Em thích bài hát này.” Cô nói hơi run“Mmm.” Bản thân anh thích mùi hương lôi cuốn của cô lơ đãng kéo cô lại gần hơn và chôn đôi môi của mình trong mái tóc cô. Josephine đã không chuẩn bị những tia nhiệt toát ra từ cơ thể anh có thể xuyên qua da cô làm suy yếu các giác quan của dường như bị kích thích khi những đường cong mảnh mai của cô chống lại xác thịt như bơ của mình. Thật xấu hổ, anh phải dập tắt tiếng rên của tốt nhất là anh đưa cô về thẳng nhà và chúc ngủ ngon. Nên quyết định càng sớm càng tốt hơn là để quá ánh trăng huyền ảo, dáng đi uyển chuyển và lối nói chuyện hóm hỉnh dễ nghe làm cả người anh mụ mị từ cơ thể đến tâm hồn. Điều anh không lường trước chính là cả hai cùng có một khoảng thời gian trải qua cùng nhau khi ở quê nhà. Gặp lại nhau, nỗi nhớ ấy tức thì bùng lên khiến anh không cách nào rời đi theo đúng dự định ban nhà, anh nhận tách cà phê, và sau một lúc ngọn lửa xanh âm ỉ trong đôi mắt cô như thôi miên, như quyến rũ anh.“Có lẽ anh nên nghĩ đến việc rời khỏi.” anh miễn cưỡng nói.“Em cũng đoán vậy. Gặp được anh thật vui.”“Yeah.”Cô đã bỏ lỡ ánh nhìn tiếc nuối trong đôi mắt anh. “Tạm biệt, Blake.”“Tạm biệt, Josephine.”Cô tự hỏi khi nào sẽ gặp lại anh, và lúc cô kiểng chân lên hôn tạm biệt, đôi môi cô bằng cách nào đó đã chạm vào cái quai hàm trơn mượt của anh, và một cảm giác khiến cô rùng mình, một cảm giác khó diễn tả bằng cái gì đó không thể giải thích nổi nổ ra bên trong anh và anh ngoảnh đoạt lấy miệng cô, ý thức rõ hành động thiếu kiểm soát này sẽ dẫn đến đâu.“Anh không thường làm như thế.” anh rên rỉ bởi nụ hôn sâu, nóng kể cô đồng tình hay không, nhưng một lần nữa miệng anh bao phủ ngấu nghiến miệng cô và lời nói của cô bằng cách nào đó không thốt lên thành là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời Josephine, nhưng cho đến sáng hôm sau anh đã rời đi lúc cô còn đang say giấc. Điều đáng buồn là anh ra đi mà không nói với cô một lời, và nhiều hơn thế cô nghe được tin anh quay trở về bên Kim và rằng họ đã đính ngay sau khi cô gặp người anh em họ của anh, Luke, chỉ vỏn vẹn trong vòng 3 tháng, họ đã cưới nhau.
Đường vào binh nghiệp của cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền kỳ cuối STANTON, California NV – Ngày 30 Tháng Tư mỗi năm lại về như một lời nhắc nhớ, người lính VNCH ai cũng hụt hẫng, đối với những người chỉ huy lại càng đau đáu bên lòng khi vận mệnh đất nước xảy ra quá nhanh, cả miền Nam như ở trong bầu không khí ngột ngạt khó thở, chỉ chực chết nghẹn với bao nỗi oan khiên, với những cảnh tù đày không biết ngày về. Cả đơn vị đồng đội quyến luyến giã từ nhau, cầu nguyện chúc anh em binh sĩ trở về nhà được an lành lo cho gia đình. Còn cấp sĩ quan chỉ huy tự nhận hoàn toàn trách nhiệm, sau đó bị bắt hết, tâm trạng ai cũng hụt hẫng, dù biết sẽ có ngày này. Cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền kể “Là trung đoàn phó Trung Đoàn 46, tôi bị bắt ngay mặt trận chung với Trung Tá Trung Đoàn Trưởng Phạm Văn Nghym, niên trưởng Khóa 18 Võ Bị Đà Lạt; cùng Đại Tá Tôn Thất Soạn, tỉnh trưởng Hậu Nghĩa; và Chuẩn Tướng Lý Tòng Bá, tư lệnh Sư Đoàn 25 Bộ Binh; tất cả bị cầm giữ tại Củ Chi cùng nhiều cán bộ sĩ quan khác.” “Đám Việt Cộng giựt tấm bản đồ của tôi ném mạnh xuống đất, hằn học bu lại hỏi mày còn trẻ sao làm chức to thế, có mua chức’ của thằng Thiệu không?’ Tôi nổi nóng trả lời Chúng tao chỉ biết đánh nhau với chúng mày để bảo vệ tự do cho miền Nam của tao.’ Bọn chúng lên đạn dữ dằn nhưng do chúng can nhau nên thôi, lúc đó tôi cũng muốn chọc bọn nó bắn chết cho rồi,” ông nhớ lại. Đời tù bắt đầu Đầu tiên ông bị nhốt tại Củ Chi, rồi tới trại Suối Máu, nơi địa ngục trần gian. Có hai người ở chung phòng với ông Truyền trốn trại bị bắt lại, bị hành hạ khoảng tháng sau chỉ còn bộ xương. “Ngày ra tòa’ xử án, để thị uy trước các chiến sĩ VNCH bị bắt dự phiên tòa, bọn chúng kêu tù chúng tôi đào sẵn hai cái hố, để sẵn hai cái hòm kế bên, sau khi tuyên an tử hình bắn liền tại chỗ,” ông Truyền bồi hồi kể. Khoảng Tháng Sáu, 1976, từ Suối Máu ông Truyền trong đợt đầu tiên xuống tàu Sông Hương ra Bắc. Nằm dưới hầm tàu dơ bẩn không biết trời trăng mây nước gì, chỉ khi dừng lại mới biết là đến cảng Vinh, sau đó lên tàu lửa chạy ngang dừng lại Ga Hàng Cỏ, Hà Nội. Ông Truyền kể “Trong trí tưởng tượng về Hà Nội của tôi thật nên thơ với những bản nhạc Nỗi Lòng Người Đi’ của nhạc sĩ Anh Bằng, rồi Hướng Về Hà Nội’ của nhạc sĩ Hoàng Dương. Nhưng chúng tôi ai nấy đều sững sờ khi thấy Hà Nội như ở vào hai thế kỷ trước, với xe trâu đi ngoài đường, dân chúng nghèo khổ quần áo nhếch nhác, quang gánh tả tơi trên đường phố, lần đầu tiên tôi mới thấy Ga Hàng Cỏ rêu xanh bụi mốc đóng đầy.” Trung đội Sinh Viên Sĩ Quan Khóa 20 Nguyễn Công Trứ 1963-1965 tại trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam Đà Lạt, trong đó Lê Nguyễn Thiện Truyền trái, hàng đứng, thứ năm. Hình Văn Lan/Người Việt chụp lại “Cả đoàn thẫn thờ đi trong những loạt đá đầu tiên chọi về phía chúng tôi, cả con nít lẫn người lớn, nhưng nhìn ánh mắt của họ lộ rõ nét thương hại. Trên đường đi, có những người dân giả vờ chửi bới chúng tôi thậm tệ, nhưng có cụ già đi gần lại nói nhỏ đừng tin bọn nó nhá, cố gắng lên, gay go lắm đấy!’ Cũng có ông tức mình nói chúng mày có thiên đàng trong Nam mà không biết giữ,’ nhưng sau đó lại dúi cho anh em vài điếu thuốc lá. Thực tế dân Hà Nội lúc đó, theo tôi hiểu họ cũng rất xót xa, họ đâu có muốn mình thua trận,” ông nhớ lại. Ngày Bắc đêm Nam Trên các toa tàu chở gia súc bẩn thỉu đầy kín người tù “cải tạo,” dọc đường gió bụi đã có hai vị trung tá bị chết ngộp. “Từ Hà Nội lần đầu tiên chúng tôi đến trại Sơn La, nổi tiếng rừng thiêng nước độc với câu Nước Sơn La, Ma Hòa Bình.’ Ngày xưa học địa lý biết rằng nơi đây rừng núi bạt ngàn với nhiều cây gỗ quý, nhiều động vật hoang dã quý hiếm, nhưng sao hoang sơ quá, dân chúng nghèo xơ xác, phải nói từ Hà Nội lên tới đây, không thấy nhà nào ra hình thù cái nhà cả,” ông Truyền kể. “Sau khi qua sông, đi sâu vô rừng, sau này mới biết cách Điện Biên Phủ 30 cây số, sát biên giới Lào. Lúc tới trại, chúng tôi thấy tù binh ở trước thuộc Biệt Kích nhảy toán ra Bắc, như anh bạn tôi Nguyễn Quốc Trụ, anh Thuê, anh Mãn, Đại Tá Thọ bị bắt từ trận Hạ Lào năm 1972. Chúng tôi chuyển từ trại 1 thuộc trại tù bằng gạch của Tây ngày xưa, sau đó qua các trại 2, 4, 5, thuộc xã Mường Cơi, huyện Phù Yên, tỉnh Sơn La, cứ vài tháng là tù chuyển trại đổi buồng giam,” ông cho hay. Ông kể tiếp “Đa số người dân ở đó thuộc các sắc dân Mường, Thái, Mèo, cả người Kinh, rất thật thà, họ cũng thương mình lắm, mỗi khi họ đi trên nương về, thấy mình vác cây nứa trên rừng, đàng sau họ tiến lên trước, vừa đi vừa kín đáo bỏ rơi thuốc lá hoặc gạo, bắp, khoai mì bên vệ đường để bọn tù chúng tôi đi sau lượm, hạnh phúc lắm những khi nhận được thức ăn nấu sẳn dấu trong bụi rậm. Sau này ở lâu chúng tôi mới hiểu có những người Kinh trí thức bị đày lên đây khi Việt Minh cướp chính quyền năm 1945.” “Có lần bọn học trò con nít thấy chúng tôi vác cây trên rừng về, cả đám sợ hãi núp hết vào trong bụi rậm, nói nhỏ với nhau sao bọn ngụy giống người ta quá vậy.’ Hóa ra con nít ngoài Bắc bị tuyên truyền nhồi sọ từ nhỏ, tin rằng người lính trong Nam là ác quỷ, chuyên cắt cổ giết người ăn gan uống máu, phải đề phòng lánh xa. Và trong tập làm toán của con nít, có những bài toán ba thằng Mỹ và bốn lính ngụy bị giết, hỏi tổng cộng có mấy tên bị giết… Từ đó chúng tôi càng hiểu rõ chính sách tuyên truyền láo để gây căm thù của Cộng Sản,” ông cười nói. Cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền giữa cùng phái đoàn quân dân cán chính VNCH phát biểu đòi hỏi hòa bình, tự do công lý, thịnh vượng trước Quốc Hội Hoa Kỳ vào Tháng Chín, 2018. Hình Văn Lan/Người Việt chụp lại Người tù phải cắt tranh, nứa, đốn cây về tự làm nhà tù cho mình, mỗi trại chứa gần một tiểu đoàn, ăn uống thì chỉ toàn bo bo với khoai mì mốc xắt lát. Trời Sơn La núi rừng bao bọc, chiều chạng vạng sương mù giăng phủ, hơi lạnh thấu xương, tối ngủ nằm co ro trên giường nứa cỏ tranh, chuyền hơi ấm cho nhau. Có một kỷ vật đời tù mà ông Truyền luôn gìn giữ là chiếc mùng đen màu máu rệp và cái quần xà lỏn, để luôn nhắc nhở mình trên bước đường tranh đấu. Nếu ban ngày phải lên rừng đốn gỗ, chặt tranh, đấu tranh với cái ăn, sức khỏe, bệnh tật, thì đêm về là những thao thức Ngày Bắc đêm Nam,’ nỗi nhớ về miền Nam thân yêu, về anh em đồng đội ở chiến trường xưa, về gia đình, kể cả chuyện tính toan vượt ngục. Nhiều bạn tù quá đau khổ, nói với nhau nếu vợ con mình chết, có nên buồn không! “Hơn năm năm biệt xứ không ai được gặp gia đình, lúc ở Sơn La, bọn cai tù cho viết thơ về gia đình, mục đích để kiểm soát tư tưởng. Tôi vì an tâm học tập tốt’ nên không cần viết thơ, bọn cai tù tức tối nói tôi chống đối. Sau cùng tôi viết qua loa vài chữ, trong thơ chỉ nói ngắn gọn, không cần gia đình thăm nuôi và nói tiếng lóng’ khuyên ở nhà tìm cách bỏ xứ thoát thân,” ông Truyền kể. Cũng có chuyện vượt ngục, nhưng núi rừng Sơn La trùng điệp nên không thành công. Người bạn tù chung Khóa 20 Võ Bị Đà Lạt với ông, Thiếu Tá Trần Công Hạnh, tiểu đoàn trưởng Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù, vượt ngục bị bắt lại, cùm nhốt biệt lập thời gian sau thả ra. Đến năm 1979, Trung Cộng tấn công vô các tỉnh phía Bắc, những người tù “cải tạo” bị chuyển về trại Nam Hà, nổi tiếng khắc nghiệt do công an quản lý. Người tù như bộ xương khô, chết la liệt vì bị bỏ đói, phòng ông Truyền có đêm chết hai người, ban ngày có người đang đi lao động ngã lăn ra chết vì đói và kiệt sức, sau đó trại tù mới cho thăm nuôi. Có những thảm cảnh khi vợ đi thăm nuôi chồng, lúc về bị bệnh chết dọc đường, hoặc có người dẫn con đi thăm, bị tai nạn con chết dọc đường trước khi được gặp mặt cha trong tù. Thêm chuyện thương tâm khác khi ông Truyền kể “Lúc đó có người dượng tôi, Thiếu Tá Nô, chết chôn tại đây, dì tôi và cháu sau này vượt biên qua tới Mỹ, có lần đi bác sĩ, gặp ông già ngoài đường mới quen hỏi chuyện, mới biết cháu tôi là con của Thiếu Tá Nô, hóa ra ông già này chính là người từng ở tù chung, và chính là người đi chôn Thiếu Tá Nô. Sau đó nhờ ông vẽ sơ đồ, người cháu theo sự chỉ dẫn về Việt Nam tìm ra được nơi chôn cất cha mình tại đồi Cây Khế, thuộc trại Cổng Trời.” Chết là vốn, sống là lời Ông Truyền thường căn dặn ở nhà rằng “Chết là vốn, sống là lời,” coi như ông đã chết, hãy lo cho mình, và nếu được hãy tìm đường ra đi, nếu ơn trên cho bóng đêm lùi về dĩ vãng, được gặp lại người thân là điều phước hạnh nhất trong đời. Và ông thường nhắc lại lời người mẹ đầy khí phách đã dạy ông từ nhỏ “Mourir par la patrie c’est un honneur” Chết vì quê hương đất nước là một vinh hạnh. Cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền và phu nhân trong buổi họp mặt Lực Lượng Đặc Biệt. Hình Văn Lan/Người Việt Ông kể, ở trại Nam Hà, có mấy anh em làm nhạc, thơ chống đối, có người làm bài thơ cả ngàn câu, anh em ai cũng thích. Rất nhiều chuyện trong tù hết sức thương cảm, gợi hứng cho Thiếu Úy Hồng viết bài nhạc, đặc biệt trong bài có câu Người chưa biết ta/ Nhưng sao yêu ta hơn người,’ đó là câu chuyện tình tuyệt vời, khi một người con gái lối xóm thương thầm anh bạn tù này từ lâu. Khi vợ người bạn tù ở nhà chết bỏ lại đàn con thơ nheo nhóc, cô gái đã tình nguyện nuôi đám con anh này, sau đó cô tìm ra địa chỉ trại tù Nam Hà, lặn lội đi thăm nuôi anh, thay cho người vợ đã mất. “Thiếu Úy Hồng, sĩ quan pháo binh, đặt bài nhạc quá hay, sau đó tôi nhớ và ghi lại, đặt tựa là Đường Ta Đi,’ có những câu làm nức lòng người nghe Hãy quên đi bao tủi hờn, để còn nhìn thấy ban mai/ Trong song sắt dày, gông cùm đay nghiến thân ta/ Trong song sắt dày, nhưng lòng ta vẫn hoan ca/ Đường ta đi cho quê hương rạng ngời/ Gặp bóng tối giữa một đoạn đời, là bình thường, là bình thường em ơi.’ Thiếu Úy Hồng chống lao động, chống Hiệp Định Paris, đòi thi hành luật tù binh, rồi tuyệt thực. Sau đó bị cho ở riêng, thời gian sau không thấy, chắc bị thủ tiêu,” ông kể thêm. Về phương Nam Đầu năm 1982 từ trại Nam Hà, tù lần lượt chuyển về Nam, ở các trại Xuân Lộc, Bù Gia Mập, Rừng Lá, coi như nhẹ được phần nào cho tù và gia đình. Ông Truyền và Luật Sư Nguyễn Hữu Hiệu, cựu dân biểu VNCH, bị nhốt trong phòng tối, chân bị cùm, chỉ mặc một quần ngắn, lâu lâu được cho ra tắm một lần. Trong đó có người tù Nguyễn Đức Điệp, kiến trúc sư, người miền Trung, rất can trường, viết thơ gởi cho thủ tướng Việt Cộng đòi áp dụng quy chế tù binh, không được hành hạ tù, chống không đi lao động. Ông Điệp từ ngày vào tù bị nhốt trong phòng tối liên tục bảy năm, sau bị Việt Cộng sát hại dã man, vu cáo ông tự tử. Người tù như bộ xương biết đi, xương vai lồi lên, đầu lâu và hốc mắt, phải nói ở đây giống như cảnh địa ngục với những kiểu hình phạt tội nhân dưới địa ngục, bằng mọi cách bị giết lần mòn, chết la liệt. Cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền trái và chiến hữu Tống Văn Thái, thuộc Lực Lượng Đặc Biệt, người tù miền Bắc 20 năm, gặp lại tại buổi hội ngộ Lực Lượng Đặc Biệt. Hình Văn Lan/Người Việt Tại Xuân Lộc, nhóm ông Truyền ở chung với nhóm tù người Thượng Fulro khoảng 100 người. Qua khe hở vách trại giam liên lạc với nhau, thấy họ rất lịch sự, nói tiếng Việt rất rành, họ là tấm gương tốt cho người mình, không bao giờ tranh cãi, rất thuận thảo đoàn kết, thường cầu nguyện trước bữa ăn. Ông Truyền kể “Một đêm khi có tổ chức văn nghệ, cả đám tù Fulro vượt ngục hết sạch theo đường trổ nóc nhà kho, sau khi bọn tôi mỗi người giúp cho họ muối ăn. Bọn tù ai cũng biết rằng họ như cọp đã về rừng, và cầu nguyện cho họ thành công.” Lúc bị giam ở Xuân Lộc, ông Truyền bị bệnh “Quan tha ma bắt,” tức là quan có thả ra thì ma cũng bắt chết thôi, vì ông bị viêm gan nặng cùng lúc với sốt rét, ông cùng một số người bệnh nặng bị cách ly riêng một buồng giam. “Làm sao tôi biết được ý Chúa cho tôi sống sót,” ông nói. Vượt biển tìm tự do Thời đó ai cũng biết câu “Cột đèn có chân cũng đi,” và ông Truyền cũng tìm đường vượt biển. Sau bao lần bị lường gạt, gian nan bị bắt, cuối cùng vận may cũng tới. “Xuất phát trong đêm từ Phong Điền, ra cửa Đại Ngãi, cả đám nằm xếp lớp dưới lườn ghe, phía trên ngụy trang chở đầy gạch. Phải nói là chuyến đi chẳng khác gì hải tặc, do các sĩ quan hải quân cầm lái, khi ra khơi gặp mấy chiếc ghe hải tặc xáp vô, bọn tôi giương súng sẵn sàng tác xạ làm bọn chúng dạt ra hết. Cũng có những cảnh kinh hoàng khi cả bầy cá lớn lội theo ghe, đợi người rớt xuống. Sau vài ngày hải hành êm thấm, vô tới đảo chiếc ghe còn nguyên si, thức ăn còn dư bỏ xuống biển hết,” ông Truyền nhớ lại. Tới đảo Bidong Mã Lai, gặp ông Jonhson, cao ủy tị nạn, ông Truyền được giao nhiệm vụ phỏng vấn thanh lọc hồ sơ, và nhờ các bạn ở Mỹ hay tin, nhất là Đại Tá Huỳnh Ngọc Diệp, tỉnh trưởng Cần Thơ, và Thiếu Tá Cao Quốc Quới, Khóa 18 Võ Bị Đà Lạt, Thiếu Tá Trịnh Văn Hơn, bạn cùng Khóa 20 Võ Bị Đà Lạt, trưởng Phòng 2 Cần Thơ, tiếp tế tài chánh. Và ông rất mừng khi gặp lại những người đồng đội thuộc Sư Đoàn 21. Cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền đứng gặp lại cựu Đại Tá Phan Văn Huấn, liên đoàn trưởng Liên Đoàn 81 Biệt Kích Dù, trong buổi hội ngộ Lực Lượng Đặc Biệt. Hình Văn Lan/Người Việt Sau đó ông qua Phi Luật Tân, làm việc ở thư viện, chính thức qua Mỹ năm 1988. Sau chuyến đi thành công, một năm sau vợ ông cùng con và gia đình bên ngoại tiếp tục vượt biển, một chuyến đi hãi hùng khủng khiếp mà ông không dám nhắc lại. Đoàn tụ nơi miền đất hứa Năm 1995, ông Truyền vô quốc tịch, sau đó bảo lãnh hai người con cuối cùng qua Mỹ. Từ đó cả gia đình ông nỗ lực mỗi người một việc, làm lại cuộc sống mới. Riêng ông Truyền miệt mài đấu tranh và xây dựng quốc gia, không có một ngày ngơi nghỉ, không hề biết đến Disneyland hoặc casino là gì, với suy nghĩ “Dân mình qua đây ai cũng khổ, lo cuộc sống gia đình ở Mỹ, rồi còn ở quê nhà nữa. Riêng tôi phần lo chuyện gia đình, phần việc đất nước luôn canh cánh bên lòng, vì qua Mỹ không phải cho riêng bản thân mình, mà muốn góp phần thay đổi vận mệnh đất nước, mong có ngày được hạnh phúc tự do.” Năm 1997, ông Truyền có cơ hội tiếp xúc với tổ chức Chánh Phủ Việt Nam Tự Do do ông Nguyễn Hữu Chánh lãnh đạo, một người yêu nước đầy bản lãnh đấu tranh, cùng lăn lộn với các tổ chức đấu tranh chống Cộng khác, tận tụy miệt mài làm việc lo cho dân cho nước với lương tâm trong sáng, ông và đồng đội chiến hữu của ông nhận thấy phải có trách nhiệm đóng góp sức tàn lực tận để tìm cách giải cứu quê hương đất nước từ đó đến nay. Hiện nay ngoài những sinh hoạt nhà thờ, ông Truyền góp phần vào những việc công ích xã hội, từng giữ nhiệm vụ Hội Đồng Giám Sát Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia hai nhiệm kỳ 2012-2018 với mong mỏi làm sao giúp ổn định cộng đồng, nhất là phải luôn đoàn kết chống Cộng, làm sao chỉ có duy nhất một cộng đồng Việt Nam luôn vững mạnh. Nhưng vào nhiệm kỳ 2, ông Truyền đã từ chức vì không thực hiện được lời hứa với đồng bào, nhưng vẫn tiếp tục đấu tranh cho chính nghĩa quốc gia, khi “Việt gian nguy hiểm hơn Việt Cộng,” ông Truyền bộc bạch. Gặp lại ông Truyền đang thong thả cắt tỉa cây cảnh tại nhà, vị thiếu tá năm xưa hát câu Thánh Ca “Tôn Vinh Chúa” nghe thấm thía “Xin tạ ơn Chúa đã ban cho tôi một đời tự do/ Xin tạ ơn Chúa đã ban cho tôi ngày tháng lao tù/ Xin tạ ơn Chúa đã ban cho tôi một thời hoa niên/ Gia đình đầm ấm sống trong an vui dù trong cơ hàn/ Xin tạ ơn Chúa vì mọi điều Chúa đã cho tôi/ Dầu một ngày nhắm mắt tay xuôi/ Hồn tôi ca hát ngợi khen Chúa thôi.” “Những câu Thánh Ca này sẽ được khắc trên phần mộ của vợ chồng tôi,” cựu Thiếu Tá Lê Nguyễn Thiện Truyền nói. Văn Lan
Thông tin truyện Lên giường với kẻ thù Đánh giá từ 3 lượt. Truyện Lên giường với kẻ thù kể về Kiếp trước, vì cứu em trai, Dương Ân buộc lòng để người ta lợi dụng hủy hoại cuộc đời Ngạn Hi. Bản thân anh bị bạo nhục đến chết. Những tiếng cười ghê rợn ấy đeo đuổi ám ảnh Dương Ân cho đến khi sống lại trên thân xác Hàn Tần. Anh buộc phải tiếp nhận cuộc sống mới, gánh vác sứ mệnh che chở cho những người anh yêu thương. Những gì không vẹn toàn ở kiếp trước, kiếp này sẽ lấy lại. Số phận của anh và cô một lần nữa không thể tách biệt. Anh muốn được bù đắp những mất mát gây ra cho cô. Chỉ là, chân tâm của anh đổi lại một sự thật tàn nhẫn. Ngạn Hi đơn thuần và thiện lương trong mắt anh, hóa ra lại chính là con sói dữ ẩn náu cẩn thận. Yêu hận đan xen khiến anh và cô đều trả giá. Liệu Dương Ân có gạt bỏ đi hết những kí ức ám ảnh trong lao ngục, sánh bước cùng Ngạn Hi thêm một lần nữa?
Thông tin truyệnLên Giường Với Sếp In Bed With the BossTác giảNguồn giá từ 14 lượtThể loại Modern Romance / Mini HarlequinChuyển ngữ honeyhoneyhoneyĐộ dài 19 chương +1 hồi kếtSau một đêm nồng nàn cùng nhau, Blake Devlin rời bỏ Josephine Spencer thậm chí không nói một lời. Một năm sau, hoàn cảnh đẩy đưa hai người lại với nhau một lần nữa... Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19
truyen len giuong voi sep