Đọc truyện ma - Khi người chết trở về 1 Lượt xem: 1910 - Ngày đăng: 10/08/2015 14:42:44 Vo thời năm 1955 mà lái một chiếc xe mui xếp (décapotable) đã là sang trọng và hách xì xằng lắm, mà người lái lại là một cô gái nữa, thì phải nói là cả bãi biển dọc từ Bãi Trước qua Bãi Dứa, Ô Quắn và Bãi Sau thiên hạ đều lác mắt nhìn. Xuyên Không Vào Thế Giới Nữ Cường Chapter 357 8 giờ trước. Truyện con gái . 19M 5.313 123K. Sinh đôi xuyên không. Chapter 10937 phút trước; Chapter 10813:15 05/09; Trọng Sinh Trở Lại: Sủng Nịch Độc Nhất Vô Nhị Nghĩ vậy người vào lục trong người Hạc nhi lấy tập Bí Thư Tiên Kiếm giao cho Thanh Y và nói : - Hiền đồ cố giữ lấy vật này và cõng Hạc nhi trốn đi. Ta giao cho hiền đồ thanh Thủy Thư cuối cùng để bảo vệ thân. Sau này nếu thầy trò gặp lại nhau ta sẽ điểm hóa thêm cho. Người nhân bản cuối cùng sau khi chết, đường thông xuống dưới chân núi rốt cuộc đã có thể đi qua. Mà lúc này, tất cả người dân trong thôn họ Vương trở thành "Tội phạm gϊếŧ người". Cưới Chồng Ma FULL - (Chương 76) - Tác giả Vô Lam Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. doc truyen Truyện Ma_ Kho Vàng Của Người Chết - Chôn Sống Hiến Tế MC Đình Soạn Kể Rợn.mp3. HẺM Truyện Ma - yesterday (16/10/2022) play . Nghe tiếp. Lưu nghe sau Tải về Xem Video. Xem thêm bình luận. Truyện khác Truyện Ma_ Người Bốc Mộ Trộm Vàng Người Chết Mc Đình Soạn Kể Hãi.mp3. IRvtij. Tôi nằm trên giường, không thể chợp mặt trời từ từ ló dạng trên chạng cây dâu lớn nơi cửa sân, ve sầu cũng bắt đầu kêu râm một lúc, có người gõ cửa, tôi ngồi dậy xem thử, là dì cả, trên tay dì xách theo một chiếc giỏ, bên trong đựng trứng gà và các loại bánh trèo xuống giường chạy ra khỏi phòng, mẹ cũng từ trong phòng của bà mở cửa chạy ra, mẹ đưa tay ra định kéo tôi chạy về phía cửa, nhưng không kéo được.“Thất nhi, đừng đi.”“Là dì cả ạ.”Tôi chạy ra sân, kéo chốt đẩy cửa ra.“Dì cả, mẹ con không có chết.”Dì cả lùi về sau hai bước, ngã phịch xuống gà và bánh hấp trong giỏ trúc rơi đầy ra ngoài, lăn lóc khắp cả dùng ánh mắt kinh hoàng hết nhìn tôi lại nhìn mẹ người ở phía xa sau lưng xoay người nhìn về phía sau, mẹ đang đứng ở trước cửa phòng không bước ra đây. Biểu cảm của mẹ rất lãnh đạm, ánh mắt hơi rũ xuống.“Em, em….Xuân Phụng, em đây là…”“Chưa chết.”Mẹ tôi ngắt lời dì cả.“Chưa chết, nhầm lẫn thôi.”Mẹ dùng giọng nói trầm lạnh đáp lời cả bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng loạng choạng của dì, lòng tràn đầy nghi hoặc.“Mẹ…”“Đừng để ý tới dì con, vào đây.”Mẹ kéo tôi vào phòng, sau đó lặng lẽ đặt mâm cơm sáng lên bàn, hai cái bánh hấp trong có vẻ như đã ôi thiu, và một đ ĩa dưa ngâm đã chuyển thành màu đen sẫm.“…Mẹ, còn bánh hấp của dì cả mang đến thì sao?”Mặc dù đã bị rơi xuống đất nhưng mặt trên của bánh vẫn còn trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy ngon hơn bánh trên bàn.“Mau ăn đi.”Mẹ nhìn tôi chằm chằm, dùng giọng điệu thản nhiên mà ra chỉ đành lấy một cái bánh dưới sự quan sát của mẹ, thử cắn một miếng, ngoài cảm giác phần bột vừa cứng vừa lạnh ra thì căn bản không cách nào có thể hình dung được mùi vị ghê tởm của cay, đắng, chát, cùng với một mùi tanh khó mà chịu nổi.“Oẹ…”Tôi nhịn không được nôn ra, dưới đất xuất hiện một bãi chất lỏng đặc sệt màu đen nhàn nhạt.“Mẹ, mẹ….bánh này….”Mẹ không nói lời nào, đứng lên thu dọn bánh và dưa ngâm mặt mẹ mang theo một loại biểu cảm mà tôi không cách nào diễn tả như nhìn thấy thứ gì đó cực kì dơ bẩn vậy, một loại cảm giác vô cùng chán cảm đó không lưu lại trên gương mặt mẹ quá lâu, rất nhanh bà đã trở về bộ dạng hiền hậu, dịu dàng như -Từ nhỏ tôi và mẹ đã nương tựa lẫn được sinh ra chưa bao lâu thì cha qua đời, vậy nên tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về ông ấy. Mẹ tôi cũng không tái hôn, bởi vì một số lý do-người dân trong làng đồn rằng mẹ tôi khắc chồng, còn có người nói bà đã từng học qua loại vu thuật tà bí, cho nên không có ai dám lấy ấy một mình cày ruộng, làm thuê, bận rộn việc nhà, tự tay nuôi tôi khôn sống của tôi ngay từ nhỏ đã luôn rất khó khăn, mỗi năm cũng không có nổi mấy lần được ăn thịt, mỗi khi sinh nhật được ăn món thịt hầm khoai tây thì chính là bữa ăn vô cùng hiếm hoi, hơn nữa thường là khoai tây nhiều hơn đó chúng tôi tìm vui trong khổ, chơi trò gọi là “đào kho báu”, thật ra chính là nhắm mắt gắp thức ăn, xem gắp được thịt hay khoai tây. Tôi chơi “đào kho báu” rất lợi hại dù sao thì dùng đũa chạm vào thức ăn cũng rất dễ phân biệt được là thịt hay khoai tây, tám phần mười đều có thể gắp được thịt, mẹ tôi lại cứ luôn gắp trúng khoai tây, thế là trên mặt mẹ lúc nào cũng nở một nụ cười bất lên một chút, tôi mới dần dần nhận ra, thật sự mẹ tôi cũng biết phân biệt khoai tây và vĩnh viễn cũng không thể nào quên được, nụ cười bất lực và yêu chiều trên gương mặt không biết nụ cười trên mặt mẹ bây giờ có gì khác với trước kia, nhìn bề ngoài thì có vẻ hoàn toàn giống tôi cứ luôn cảm thấy, nó đã thiếu đi một thứ gì đó rất quan khi mặt trời đã lên cao, tôi mang giày muốn ra khỏi nhà, mẹ vừa nhìn thấy lại muốn ngăn cản tôi.“Thất nhi, đi đâu vậy?”“Con…con muốn nói với mọi người trong làng, nói với mọi người là mẹ không sao.”“Đừng đi.”Mẹ vội mấy giây, bà lại nói thêm.“Muộn một chút, đợi mặt trời xuống núi rồi hãy nói.”Muộn một chút mới đi với bây giờ đi ngay có gì khác biệt đâu chứ? Trong lòng tôi lại lần nữa dấy lên nghi hoặc, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mãi cho đến khi mặt trời lặn, ánh nắng không còn nữa, tôi mới ra không đi theo tôi, bà chỉ đứng trước cười phòng, mỉm cười vẫy tay với tôi, không có ý định ra tôi được xây trên sườn đồi hướng Tây Bắc, tôi men theo con dốc chạy về phía trung tâm của ngôi làng, ánh tà dương phản chiếu bóng tôi xuống đường, kéo thành một đường xiêu vẹo. Tôi chạy đến nhà Tam Bình nơi cách mình gần nhất, cậu ấy và cha đang ngồi đập lúa trước cửa nhà, miệng lẩm bẩm nói gì đó.“Tam Bình! Cha Tam Bình!” Tôi hét lên rồi vẫy tay với họ, “Mẹ con chưa chết, mẹ con bà ấy…!”Vẫn chưa đợi tôi kịp nói xong, cha Tam Bình đã nhấc ghế lên, kéo cậu ấy đi vào trong nhà, sau đó đóng chặt cửa đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ mất mấy giây. Nhấc chân đi đến nhà của Trương Vượng bên cạnh, còn chưa đến nơi, đã nhìn thấy mẹ cậu ta kéo cậu ta vào nhà, sau đó đóng chặt cửa y hệt như vừa nãy, ngay cả rèm cửa cũng kéo đưa mắt nhìn sang nhà của Cao Phán, nhà của Tinh Nhi, còn có nhà của Triệu Hồng phía bên kia đường, thậm chí nhà của chú Tư ở bên cạnh con đập cách rất xa, cửa chính và cửa sổ nhà bọn họ đều khoá chặt, hệt như đang trốn thứ gì đó rất đáng sợ đứng giữa đường, nhìn ngôi làng chết chóc bao trùm dưới ánh hoàng thì rõ ràng đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, nấu cơm, la cà tám chuyện, cãi nhau, tán dóc, lùa gà, dắt trâu về như thế mãi đến tám giờ khi phim truyền hình phát sóng, mọi thứ mới dần yên ắng thẫn thờ nhìn bóng mình trải dài dưới mặt đường, rất lâu sau đó tôi mới dần hiểu bởi vì dì định là bà ấy đã nói gì đó với người dân trong làng lòng tôi dâng lên một cảm giác đau buồn khó thể bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại thân, căm hận, buồn bã, chua xót, tất cả đều dồn lại nơi lồ ng nhớ lại chuyện lúc nhỏ-nhớ lại sự chỉ trỏ và lời thì thầm bàn tán của mọi người khi mẹ dẫn tôi đi ngang qua. Nhớ lại dáng vẻ lén lau nước mắt của mẹ lúc đi mua thịt nhưng bị người bán thịt đóng cửa không họ đều nói mẹ tôi là thầy đồng, khắc chết cha giờ bọn họ lại bắt đầu rồi!Tôi xoay người chạy một mạch về nhà. Mẹ đứng ở trước cửa, dưới ánh trăng sáng tỏ mỉm cười đón tôi. Tôi dùng hết sức lực nhào vào lòng mẹ, nước mắt cứ thế rơi ướt cổ áo bà.“Mẹ mẹ…huhu….bọn họ….bọn họ đều không tin mẹ chưa chết! Bọn họ….lại bắt nạt chúng ta…!”“Không sao…không sao…”Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi.“Cần bọn họ tin làm gì, hai người chúng ta sống vui vẻ với nhau là được rồi.”“Vâng”“Thất nhi à, lần này hai mẹ con chúng ta đại nạn không chết, sau này nhất định phải sống thật tốt, cũng không bao giờ chia cắt nữa, nhé?”“Dạ”Mẹ lại an ủi tôi thêm mấy câu, sau đó dẫn tôi vào nhà, tôi vừa đi vừa cúi đầu lau nước mắt trên mặt, vô tình nhìn xuống mặt đất dưới tròn ngày mười lăm, mười sáu, ánh trăng lạnh lẽo soi rọi cả một khoảng sân, tôi phát hiện mặt đất dưới chân mình, cũng chính là bậc cửa nơi mẹ vừa đứng, chỉ có hai dấu giày in trên mặt đất rất rõ văn dưới đế giày in trên đất vô cùng rõ nét, ngoại trừ nó ra xung quanh không hề có thêm bất cứ dấu giày nào nhiên một suy nghĩ vô cùng hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu tôiLẽ nào trong mấy tiếng đồng hồ mẹ tôi vẫn luôn đứng ở đây, không hề di chuyển.Còn tiếp Ông bà Phạm trước đây cư ngụ ở thành phố, nhưng trước khi ông Phạm hồi hưu, hai ông bà quyết định về sống tại miền quê để được hưởng bầu không khí trong lành và sự yên tĩnh cần thiết cho tuổi già. Họ mua một mảnh đất xinh xắn nằm trên một sườn đồi. Và vừa dọn vào, công việc đầu tiên của bà Phạm là cho trồng ngay một vườn rau với đủ những loại rau cải mà ông bà ưa thích. Với một vườn rau xanh tươi, mỗi tuần ông bà chỉ cần mua sắm thêm một ít thực phẩm và một vài thứ lặt vặt là đã có thể sống thoải mái suốt tuần. Một hôm trong khi đang làm việc ngoài vườn, bà Phạm có cảm tưởng như mình đang bị ai đó theo dõi. Ngước mắt nhìn lên, bà thấy một thiếu niên ốm yếu với đôi mắt trũng sâu đang đứng nhìn bà. Cậu bé mặc một chiếc quần Jean cũ và đi chân không. Bà giơ tay vẫy chào nhưng cậu bé cứ đứng bất động. Bà thầm nghĩ có lẽ cậu ta yếu ớt quá tới độ không đủ sức đưa tay lên vẫy lại. Cậu bé gầy trơ xương và bà Phạm có thể đếm được từng cái xương sườn của nó. Đứng theo dõi bà làm việc trong vài phút, cậu bé quay mình rảo bước và chẳng mấy chốc đã biến dạng sau những bụi cây rậm rạp. Hai hôm sau cậu ta trở lại và đi cùng là một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, cũng ăn mặc rách rưới, mặt mũi hom hem. Người đàn bà tiến tới sát hàng rào, lên tiếng hỏi bà Phạm trong khi cậu bé cúi đầu lẽo đẽo theo sau - Bà là người mới mua mảnh đất này phải không? - Dạ đúng đó. Bà có cần tôi giúp gì không? Người đàn bà nói với vẻ cứng cỏi - Tôi tới đây xem có giúp được gì cho bà hay không. Đây là Mẫn, con trai tôi. Nó làm việc rất giỏi và rất khỏe mạnh chứ không yếu ớt như cái dáng vẻ bề ngoài của nó đâu. Nếu bà cần, nó sẽ phụ bà trong công việc vườn tược cũng như để bà sai vặt. Mỗi ngày chỉ xin bà cho cháu năm ngàn đồng. Bà Phạm toan từ chối vì bà không cần có ai phụ giúp mà trái lại bà rất thích hoạt động một mình trong bầu không khí trong lành tại đây. Tuy nhiên thấy hình ảnh tiều tụy của cậu bé với đôi tay buông xuôi và đôi mắt trũng lơ, bà hơi ngập ngừng - Con bà coi bộ còn nhỏ quá, và hình như nó cũng không được khỏe mạnh lắm.... Người đàn bà giơ tay ngắt lời - Năm nay nó đã mười sáu tuổi tuy coi nó có vẻ nhỏ hơn tuổi của nó. Như tôi đã nói, nó rất mạnh khỏe chứ không yếu đuối như hình dáng của nó đâu. Tôi bảo đảm là bà sẽ không có điều gì than phiền. Mẫn là một người giúp việc rất giỏi. Năm ngàn đồng một ngày đối với bà Phạm không nghĩa lý gì và bà nghĩ rằng nếu cho cậu bé này phụ giúp bà một tay, bà sẽ có cơ hội cho cậu ta ăn uống đầy đủ. Nghĩ thế bà Phạm bèn đáp - Được thôl! Mỗi ngày cháu Mẫn có thể tới đây vào lúc mười giờ sáng và đi về vào lúc năm giờ chiều. Tôi sẽ cho cháu ăn trưa luôn. Rồi bà Phạm quay sang phía cậu bé - Sao Mẫn cháu thấy như vậy có được không? Mẫn không trả lời khiến bà Phạm tự hỏi không biết cậu ta có nghe bà nói hay không vì cậu ta vẫn đứng yên cúi đầu, không hề ngước mắt. Mẹ của Mẫn ra hiệu cho bà Phạm bước ra xa với bà rồi bà thầm thì - Thưa bà, tôi không muốn con tôi phải đi đi về về vì nhà chúng tôi ở đây khá xa. Nó có thể ngủ trong căn chòi nhỏ đằng kia và xin bà đừng bận tâm gì về việc cho nó ăn uống, tôi sẽ đem đồ ăn tới cho nó mỗi ngày. Nó ăn uống khó khăn lắm. Tôi biết nó muốn ăn món gì và sẽ lo cho nó. Mỗi lần tôi tới, xin bà cho tôi năm ngàn đồng. - Thế còn cháu Mẫn thì sao? Nếu cháu ấy làm việc cho tôi, tôi phải trả tiền cho cháu mới phải! Người đàn bà lắc đầu - Thưa bà, bà không hiểu. Tôi cần tiền để nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà. Ba của cháu Mẫn mất rồi và bây giờ chỉ còn mình nó là người có thể làm việc được để nuôi gia đình. Nó muốn làm việc để giúp đỡ tôi và bà sẽ không ân hận khi nhận cho nó giúp việc. Nó rất siêng năng, làm việc không biết mệt và không bao giờ than phiền bất cứ điều gì cả. - Thôi được rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ nó không nên ngủ ngoài lều, để tôi sửa soạn một phòng trong nhà dành cho nó. Nhà tôi rất rộng! - Thưa bà, không sao đâu. Nó không cần ngủ trong nhà đâu. Nó khó ngủ lắm và tôi không muốn nó làm phiền bà. Nó ngủ trong cái chòi tranh kia là tốt nhất. Thế là ngày hôm sau Mẫn đến làm việc cho bà Phạm. Chẳng bao lâu, bà Phạm nhận thấy những gì mẹ cậu ta nói với bà hoàn toàn đúng. Mẫn không bao giờ than phiền cũng như không bao giờ tỏ ra mệt mỏi. Mỗi buổi sáng dù ông bà Phạm dậy sớm tới đâu đi nữa. Mẫn đã đang làm việc hăng say, khi thì cho gà vịt cho cá ăn, khi thì làm vườn... Dần dần bà cho Mẫn làm một vài việc vặt trong nhà và bất cứ việc gì bà sai cậu ta, không bao giờ bà phải nhắc lại lần thứ hai. Một hôm bà nói với ông Phạm - Thằng bé Mẫn nó giỏi thật! Nhưng nó không giống một đứa con trai mà giống như... một cái máy vậy. Ông có biết là nó không hề nói một lời nào với tôi hay không. Nó cũng không bao giờ nhìn tôi mà chỉ luôn luôn nhìn xuống đất. Ông Phạm càu nhàu - Hừ! Tôi chỉ biết một điều là nó làm tôi nổi da gà. Có thể nó bị câm hay sao đó. Và theo ý tôi, có thể tâm trí nó không bình thường cho lắm. Bà Phạm lắc đầu - Không thế đâu, tôi thấy nó rất thông minh. Tôi có cảm tưởng như nó là một kẻ mộng du, làm việc trong khi đang ngủ... Ông Phạm ngắt lời - Ờ, thì... giá thuê mướn như vậy cũng được... à, mà không được! Chỉ có năm ngàn đồng một ngày quả là không thể chấp nhận được khi nó làm việc thật sự siêng năng. Mình cho nó lên mười ngàn đồng đi. Tôi không bực bội gì vì sự hiện diện của nó, nhưng để coi việc tăng lương có khiến nó phản ứng gì hay không. Bà Phạm thì không nghĩ rằng Mẫn để ý tới vấn đề tiền bạc vì cậu ta không bao giờ đụng chạm tới. Mỗi ngày, sau buổi trưa cậu bé ngưng làm việc, đứng yên tại chỗ nghiêng đầu như nghe ngóng. Chỉ mấy phút sau mẹ cậu xuất hiện từ sau hàng cây dâm bụt dày đặc, mang đồ ăn trên một cái gà mên đậy kín tới cho cậu. Bà ta chờ tới khi bà Phạm trả tiền rồi mới dẫn con tới lều và ngồi chờ trong khi con bà ăn uống. Bà Phạm nói với chồng bằng một giọng bất bình - Tại sao bà ta không chịu để tôi cho nó ăn uống? Tôi đã thấy món ăn của bà ta mang tới cho nó, trông giống như một loại cháo lỏng. Đó không phải món ăn thích hợp cho một đứa bé làm việc vất vả như vậy. Tôi thấy hình như nó còn ốm hơn khi vừa mới tới đây nữa. Ông Phạm hoàn toàn đồng ý. Xương mặt của Mẫn bây giờ lộ ra rõ rệt. Khi cậu ta cúi xuống, những đốt xương sống hiện lên thật rõ sau làn vải áo. Bà Phạm cố gắng một lần nữa khi gặp mẹ Mẫn - Tôi muốn cho cháu Mẫn ăn đồ nóng hàng ngày. Nếu không, tôi không thể để nó tiếp tục làm việc như hiện tại, nó mỗi ngày một gầy yếu. Tôi sợ rằng nó có thể bị bệnh hay là bị suy dinh dưỡng. Một nét hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt người đàn bà - Thưa bà! Bà không hiểu đâu. Mẫn giống y như cha nó. Nó không ăn được những món ăn của bà và của tôi. Nó không thể ăn muối được. Cơ thể của nó không chịu đựng được muối. Xin bà cứ để mọi việc diễn tiến như hiện tại và xin cho cháu nó tiếp tục được làm việc với bà. Nó là đứa con duy nhất mà tôi nhờ cậy được. Nếu không có số tiền mà nó kiếm được ở đây, mấy đứa em nó ở nhà sẽ chết đói hết cả. Bà Phạm đành phải nhượng bộ - Thôi được. Nó có thể tiếp tục làm việc với tôi. Phải nhìn nhận rằng nó làm việc rất giỏi nhưng nó có vẻ không được vui lắm khi ở với chúng tôi. Nó không bao giờ cười và cũng không bao giờ nói một lời nào với tôi hoặc nhà tôi. Người đàn bà nhún vai - Thưa bà, điều đó không có nghĩa gì hết. Mẫn là đứa trẻ rất khác người. Nó không có cùng sự xúc cảm như những đứa trẻ khác. Nó chỉ biết một việc duy nhất là giúp đỡ tôi và các em nó. Xin ông bà đừng thắc mắc gì về nó. Nó luôn luôn làm những gì nó muốn. Xin hãy để yên cho Mẫn... Tuy nhiên bà Phạm vẫn tự hỏi "Có phải đó là việc Mẫn muốn làm hay không?". Rồi buổi tối hôm đó bà đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra căn chòi tranh nơi Mẫn thường ngủ. Cậu bé không ngủ mà ngồi ngay ở cửa, hai tay bó gối nhìn ánh trăng không chớp mắt. Bà nói lớn - Chắc có điều gì lạ lắm thì phải. Ông Phạm đang ngái ngủ lên tiếng - Bà nói cái gì thế? - Thằng Mẫn đó. Tôi đứng theo dõi nó đã nửa tiếng đồng hồ rồi. Nó ngồi yên như phỗng đá vậy. Với những việc nó làm ban ngày, đáng lẽ nó đã phải ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà không, nó vẫn ngồi bó gối ngoài kia kìa. Ông Phạm vừa ngáp vừa tiến tới bên vợ - Đáng lẽ tôi phải cho bà biết điều này từ lâu rồi. Tôi thấy nó vẫn luôn luôn ngồi đó suốt đêm. Theo tôi biết, nó hình như không bao giờ ngủ. Thú thực với bà, tôi thấy thằng bé này có vẻ ma quái quá! Nhưng thực ra nó đâu có làm phiền ai đâu! Bà Phạm không nói nhưng biết rõ rằng Mẫn đã khiến bà lo nghĩ rất nhiều. Sáng hôm sau, hình dáng cậu bé khiến bà cảm thấy bất nhẫn. Làn da xanh xao của Mẫn bây giờ đã trở thành vàng khè, bóng loáng. Xương trán và xương má của Mẫn như lộ rõ ra. Bà còn lo lắng hơn nữa khi thấy Mẫn có vẻ chậm chạp hơn và mệt mỏi hơn thường lệ, bà hỏi - Sao, cháu thấy không được khỏe trong người có phải không? Mẫn không đáp lại, lặng thinh cúi đầu đi qua trước mặt bà. Cảm thấy bứt rứt, bà Phạm nói với chồng - Ông coi nó kìa. Tôi nghĩ rằng nó bị bệnh. Nó di chuyển như một ông già vậy. Ông Phạm chăm chú nhìn Mẫn đang cắt cỏ một cách chậm chạp - Bà nói đúng. Sao da nó bị đen ở nhiều chỗ thế nhỉ? - Tôi không biết nhưng chắc chắn một điều là nó thiếu dinh dưỡng quá độ. Tôi không cần biết mẹ nó nói những gì và tôi sẽ chuẩn bị một vài món ăn ngon lành và bổ dưỡng cho nó. Rồi ngày mai ông đưa nó lên tỉnh gặp bác sĩ xem sao. Nghĩ rằng có lẽ Mẫn thiếu chất protein, bà Phạm bèn làm một món súp khoai tây, cà rốt, sườn heo, hột gà, còn làm thêm một ly sữa tươi và một cái bánh ngọt. Xong xuôi bà gọi Mẫn vào, đưa cậu ta vào phòng ăn và nói thật ngọt ngào - Cháu mau ngồi vào bàn đi. Tôi sửa soạn một bữa ăn thật đặc biệt cho cháu vì hôm nay là đúng ba tháng cháu làm việc với tôi. Đây là một kỷ niệm dành cho cháu. Mẫn cắn một miếng, rồi một miếng nữa. Cậu nhai miếng sườn heo chầm chậm trước khi nuốt. Rồi cậu ta từ từ đứng lên. Bà Phạm lên tiếng với vẻ lo lắng - Sao vậy? Cháu chưa ăn xong mà muốn đi đâu vậy? Nhưng Mẫn đã đi ra ngoài rồi. Bà Phạm chạy tới mở tung cánh cửa. Mẫn đã đi tới hàng cây bao quanh mảnh đất với những bước chân thật dài. Bà Phạm lớn tiếng gọi nhưng Mẫn vẫn không hề nhìn lại. Ông Phạm cầm tay vợ - Thôi cứ để nó yên. Chắc là nó muốn đi về nhà. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Đáng lẽ bà không nên cho nó ăn những món đó. Đêm hôm đó bà Phạm trằn trọc suốt đêm. Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng bà đã dậy, ra vườn đi tới, đi lui. Đúng như bà lo ngại, Mẫn đã không quay trở lại. Tuy nhiên ngay trước buổi trưa, mẹ cậu ta tới nơi, tiến thẳng tới trước mặt bà Phạm, khuôn mặt bà ta đanh lại - Bà đã làm việc đó phải không? Bà cho nó ăn sau khi tôi đã dặn bà không được làm như vậy. Bà cho nó ăn cái gì thế? - Thì... tôi cho nó ăn súp khoai tây và sữa tươi, là những thứ đồ ăn cần thiết cho Mẫn. Người đàn bà rên lên - Súp khoai tây! Trời ơi! Bà cho nó ăn muối rồi! Rồi bà ta rít lên the thé - Bà điên rồi hay sao? Tại sao bà không để cho nó được yên? Bà Phạm có vẻ bối rối - Tôi rất tiếc nếu đồ ăn của tôi khiến cho cháu Mẫn bị bệnh. Đột nhiên bà Phạm đổi giọng nặng nề - Nhưng... nó thiếu ăn đến độ gần chết đói ngay trước mắt tôi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tôi sẽ trả tiền thuốc men và sẽ nhờ một bác sĩ săn sóc cho nó. Người đàn bà kia im lặng trong một phút trước khi lên tiếng bằng một giọng khá buồn bã - Thưa bà xin bà vui lòng đi theo tôi để xem những gì bà đã làm cho con tôi. Người đàn bà quay lưng. Bà Phạm đi theo bà ta xuyên qua cánh rừng trước khi tiến tới một chân đồi. Khoảng nửa tiếng sau, hai người tới một túp lều xiêu vẹo nơi ba đứa nhỏ ngồi yên ngoài cửa. Khi bà Phạm dừng lại, người đàn bà nắm tay bà tiếp tục kéo lôi đi. Bà Phạm hỏi - Đây không phải nhà bà hay sao? Cháu Mẫn không có trong căn nhà này hay sao? Người đàn bà lắc đầu tiếp tục đi tới. Mấy phút sau cả hai vượt qua một hàng cây trước khi tiến tới một khoảng đất trống với một vài ụ đất cỏ mọc um tùm. Một vài ụ đất có cắm cây thánh giá, những ụ khác thì không. Bà Phạm rùng mình - Đây là chỗ nào vậy bà? Người đàn bà thản nhiên đáp - Một khu nghĩa trang cũ. Không còn ai dùng đến nữa. Đây mời bà tới đây. Rồi bà ta chỉ vào một ụ đất. Bà Phạm giật mình nổi gai ốc khi thấy đám cỏ phía trên như bị xé bung ra và dường như có người tìm cách đào một cái hố ở phía dưới. Không một ai hoặc một sức mạnh nào có thể buộc bà tới gần ngôi mộ bị đào tung lên đó. Tuy nhiên từ nơi bà đứng, bà Phạm nhìn thấy dưới hố một hình thù co quắp trong chiếc quần Jean sờn rách và cái áo thun bẩn thỉu. Người đàn bà rên rỉ - Đó, thằng Mẫn đó. Đó là chỗ bà đưa nó tới đó. Chồng tôi và nó chết từ hai năm nay giữa một mùa đông lạnh lẽo vì chứng sưng phổi. Tôi cầu khẩn cả hai trở lại nhưng chỉ có thằng Mẫn đáp lại lời cầu xin của tôi. Nó biết là tôi cần nó. Nó muốn săn sóc cho tôi và mấy em của nó. Nó luôn luôn là một đứa con ngoan ngoãn. Bà Phạm ngẩn ngơ - Bà nói gì thế? Tôi... tôi không hiểu gì cả... Người đàn bà không để ý, lẩm bẩm - Tôi phải săn sóc cho nó thật cẩn có biết là bà không thể cho người chết ăn muối hay không? Muối làm cho người chết quên tất cả mà chỉ nhớ chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của họ mà thôi. Chính bà đã khiến cho thằng Mẫn phải trở về nắm mồ cũ của nó, và từ bây giờ trở đi, chắc chắn nó sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đó nữa. Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện có 64 đánh giá cho truyện này Uyên Phương 01/10/2022 184710 Truyện khá hay! Mời quý thính giả cùng lắng nghe câu chuyện ma kinh dị Người Chết Trở Về. Chúc quý vị và các bạn có những phút giây thật thư giãn tại Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện chưa đánh giá cho truyện này, hãy là người đầu tiên đánh giá truyện [Zhihu] Người Chết Trở VềTác giả 暮山溪_______________Tang lễ vừa kết thúc, người mẹ đã được an táng của tôi đột nhiên trở về nhà. Bà nói, bà chưa điều thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của mẹ, tôi lại không khỏi toát mồ hôi rồi, mẹ chợt quay đầu thật mạnh, vậy mà con ngươi lại không hề lập tức di chuyển theo, nó vẫn giữ nguyên ở vị trí cũ, ẩn dưới mi mắt nhìn chằm chằm tôi. Truyện ma Người chết trở vềGonHub » Kiến thức » Truyện ma Người chết trở vềTruyện ma người chết trở về cực hay và hấp dẫn với nhiều chi tiết bí ẩn. Người chết trở về là câu chuyện về ông bà Phạm sau khi về quê dưỡng già thì có thuê một cậu bé tên Mẫn để làm việc. Mẫn là thanh niên gầy gò ốm yếu nhưng sức làm việc lại rất lớn không bao giờ nói chuyện với ông bà Phạm và đặc biệt không bao giờ ngủ vào ban đêm, điều này khiến ông bà vô cùng nghi ngờ. Mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào? mời mọi người cùng đón đọc truyện ma kinh dị người chết trở về dưới đây Chết Trở vềÔng bà Phạm trước đây luôn luôn cư ngụ ở thành phố, nhưng trước khi ông Phạm hồi hưu, hai ông bà quyết định về sống tại miền quê để được hưởng bầu không khí trong lành và sự yên tĩnh cần thiết cho tuổi già. Họ mua một mảnh đất xinh xắn nằm trên một sườn đồi, và vừa dọn vào, công việc đầu tiên của bà Phạm là cho trồng ngay một vườn rau với đủ những loại rau cải mà ông bà ưa một vườn rau xanh tươi, mỗi tuần ông bà chỉ cần mua sắm thêm một ít thực phẩm và một vài thứ lặt vặt là đã có thể sống thoải mái suốt hôm trong khi đang làm việc ngoài vườn, bà Phạm có cảm tưởng như mình đang bị ai đó theo mắt nhìn lên, bà thấy một thiếu niên ốm yếu với đôi mắt trũng sâu đang đứng nhìn bà. Cậu bé mặc một chiếc quần jean cũ và đi chân không. Bà giơ tay vẫy chào nhưng cậu bé cứ đứng bất động. Bà thầm nghĩ có lẽ cậu ta yếu ớt quá tới độ không đủ sức giơ tay lên vẫy lại. Cậu bé gầy trơ xương và bà Phạm có thể đếm được từng cái xương sườn của nó. Đứng theo dõi bà làm việc trong vài phút, cậu bé quay mình rảo bước và chẳng mấy chốc đã biến dạng sau những bụi cây rậm hôm sau cậu ta trở lại và đi cùng là một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, cũng ăn mặc rách rưới, mặt mũi hom hem. Người đàn bà tiến tới sát hàng rào, lên tiếng hỏi bà Phạm trong khi cậu bé cúi đầu lẽo đẽo theo sau– Bà là người mới mua mảnh đất này phải không?– Dạ đúng đó. Bà có cần tôi giúp gì không?Người đàn bà nói với vẻ cứng cỏi– Tôi tới đây xem có giúp được gì cho bà hay không. Đây là Mẫn, con trai tôi. Nó làm việc rất giỏi và rất khoẻ mạnh chứ không yếu ớt như cái dáng vẻ bề ngoài của nó đâu. Nếu bà cần, nó sẽ phụ bà trong công việc vườn tược cũng như để bà sai vặt. Mỗi ngày chỉ xin bà cho cháu 5 ngàn Phạm toan từ chối vì bà không muốn cần có ai phụ giúp mà trái lại bà rất thích hoạt động một mình trong bầu không khí trong lành tại đây. Tuy nhiên trước hình ảnh tiều tụy của cậu bé với đôi tay buông xuôi và đôi mắt trõm lơ, bà hơi ngập ngừng– Con bà coi bộ còn nhỏ quá, và hình như nó cũng không được mạnh khoẻ lắm…Người đàn bà giơ tay ngắt lời– Năm nay nó đã được mười sáu tuy coi nó có vẻ nhỏ hơn tuổi của nó. Như tôi đã nói, nó rất mạnh khỏe chứ không yếu đuối như hình dáng của nó đâu. Tôi bảo đảm là bà sẽ không có điều gì than phiền. Mẫn là một người giúp việc rất ngàn đồng một ngày đối với bà Phạm không nghĩa lý gì và bà nghĩ rằng nếu cho cậu bé này phụ giúp bà một tay, bà sẽ có cơ hội cho cậu ta ăn uống đầy đủ. Nghĩ thế, bà Phạm bèn đáp– Được thôi! Mỗi ngày cháu Mẫn có thể tới đây vào lúc mười giờ sáng và đi về vào lúc năm giờ chiều. Tôi sẽ cho cháu ăn trưa bà Phạm quay sang phía cậu bé– Sao Mẫn, cháu thấy như vậy có được không?Mẫn không trả lời khiến bà Phạm tự hỏi không biết cậu ta có nghe bà nói hay không vì cậu ta vẫn đứng yên cúi đầu, không hề ngước mắt. Mẹ của Mẫn ra hiệu cho bà Phạm bước ra xa với bà rồi bà thầm thì– Thưa bà, tôi không muốn con tôi phải đi đi về về vì nhà chúng tôi ở cách đây khá xa. Nó có thể ngủ trong căn chòi nhỏ đàng kia và xin bà đừng bận tâm gì về việc cho nó ăn uống. Tôi sẽ đem đồ ăn tới cho nó mỗi ngày. Nó ăn uống khó khăn lắm. Tôi biết nó muốn ăn món gì và sẽ lo cho nó. Mỗi lần tôi tới, xin bà cho tôi năm ngàn đồng.– Thế còn cháu Mẫn thì sao? Nếu cháu ấy làm việc cho tôi, tôi phải trả tiền cho cháu mới phải!Người đàn bà lắc đầu– Thưa bà, bà không hiểu. Tôi cần tiền để nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà. Ba của cháu Mẫn mất rồi và bây giờ chỉ có mình nó là người có thể làm việc được để nuôi gia đình. Nó muốn làm việc để giúp đỡ tôi và bà sẽ không ân hận khi nhận cho nó giúp việc. Nó rất siêng năng, làm việc không biết mệt và không bao giờ than phiền bất cứ điều gì cả.– Thôi được rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ nó không nên ngủ ngoài lều, để tôi sửa soạn một phòng trong nhà dành cho nó. Nhà tôi rất rộng!– Thưa bà không sao đâu. Nó không cần ngủ trong nhà đâu. Nó khó ngủ lắm và tôi không muốn nó làm phiền bà. Nó ngủ trong cái chòi tranh kia là tốt là ngày hôm sau Mẫn tới làm việc cho bà Phạm. Chẳng bao lâu, bà Phạm nhận thấy những gì mẹ cậu ta nói với bà hoàn toàn đúng. Mẫn không bao giờ than phiền cũng như không bao giờ tỏ ra mệt mỏi. Mỗi buổi sáng dù ông bà Phạm dậy sớm tới đâu đi nữa, Mẫn đã đang làm việc hăng say, khi thì cho gà vịt, cho cá ăn khi thì làm vườn… Dần dần bà cho Mẫn làm một vài việc vặt trong nhà và bất cứ việc gì bà sai cậu ta, không bao giờ bà phải nhắc lại lần thứ hôm, bà nói với ông Phạm– Thằng bé Mẫn nó giỏi thật! Nhưng nó không giống một đứa con trai mà giống như… một cái máy vậy. Ông có biết là nó không hề nói một lời nào với tôi hay không? Nó cũng không bao giờ nhìn tôi mà chỉ luôn luôn nhìn xuống Phạm càu nhàu– Hừ! Tôi chỉ biết một điều là nó làm cho tôi nổi da gà. Có thể nó bị câm hay sao đó. Và theo ý tôi, có thể tâm trí nó không được bình thường cho Phạm lắc đầu– Không thế đâu, tôi thấy nó rất thông minh. Tôi chỉ có cảm tưởng như nó là một kẻ mộng du, làm việc trong khi đang ngủ…Ông Phạm ngắt lời– Ờ, thì… giá thuê mướn như vậy cũng được… À, mà không được! Chỉ có năm ngàn đồng một ngày quả là không thể chấp nhận được khi nó làm việc thật siêng năng. Mình cho nó lên mười ngàn đồng đi. Tôi không bực bội gì vì sự hiện diện của nó, nhưng để coi việc tăng lương có khiến nó phản ứng gì hay Phạm thì không nghĩ rằng Mẫn để ý tới vấn đề tiền bạc vì cậu ta không bao giờ đụng chạm tới. Mỗi ngày, sau buổi trưa cậu bé ngưng làm việc, đứng yên một chỗ nghiêng đầu như nghe ngóng. Chỉ mấy phút sau mẹ cậu xuất hiện từ sau hàng cây dâm bụt dầy đặc, mang đồ ăn trên một cái gà-mên đậy kín tới cho cậu. Bà ta chờ tới khi bà Phạm trả tiền rồi mới dẫn con tới lều và ngồi chờ trong khi con bà ăn uống. Bà Phạm nói với chồng bằng một giọng bất bình– Tại sao bà ta lại không chịu để tôi cho nó ăn uống? Tôi đã thấy món ăn bà ta đem tới cho nó, trông giống như một loại cháo lỏng. Đó không phải món ăn thích hợp cho một đứa bé làm việc vất vả như vậy. Tôi thấy hình như nó còn ốm hơn khi vừa mới tới đây Phạm hoàn toàn đồng ý. Xương mặt của Mẫn bây giờ lộ ra rõ rệt. Khi cậu cúi xuống, những đốt xương sống hiện lên thật rõ sau làn vải áo. Bà Phạm cố gắng một lần nữa khi gặp mẹ Mẫn– Tôi muốn cho cháu Mẫn ăn đồ nóng hàng ngày. Nếu không, tôi không thể để nó tiếp tục làm việc như hiện tại. Nó mỗi ngày một gầy yếu. Tôi sợ rằng nó có thể bị bệnh hay là bị suy dinh nét hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt người đàn bà– Thưa bà, bà không hiểu đâu. Mẫn giống y như cha nó. Nó không ăn được những món ăn của bà và của tôi. Nó không thể ăn muối được. Cơ thể của nó không chịu đựng được muối. Xin bà cứ để mọi việc diễn tiến như hiện tại và xin cho cháu nó tiếp tục làm việc với bà. Nó là đứa con duy nhất mà tôi nhờ cậy được. Nếu không có số tiền mà nó kiếm được ở đây, mấy em nó ở nhà sẽ chết đói hết Phạm đành phải nhượng bộ– Thôi được. Nó có thể tiếp tục làm việc với tôi. Phải nhìn nhận rằng nó làm việc rất giỏi nhưng nó có vẻ không được vui lắm khi ở với chúng tôi. Nó không bao giờ cười và cũng không bao giờ nói một lời với tôi hoặc nhà đàn bà nhún vai– Thưa bà, điều đó không có nghĩa gì hết. Mẫn là đứa trẻ rất khác người. Nó không có cùng sự xúc cảm như những đứa trẻ khác. Nó chỉ biết một việc duy nhất là giúp đỡ tôi và các em nó. Xin ông bà đừng thắc mắc gì về nó. Nó luôn luôn làm những gì nó muốn. Xin hãy để yên cho Mẫn…Tuy nhiên bà Phạm vẫn tự hỏi “Có phải đó là việc Mẫn muốn làm hay không?”. Rồi một buổi tối hôm đó bà đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra căn chòi tranh nơi Mẫn thường ngủ. Cậu bé không ngủ mà ngồi ngay ở cửa, hai tay bó gối nhìn ánh trăng không chớp mắt. Bà nói lớn– Chắc có điều gì lạ lắm thì Phạm đang ngái ngủ lên tiếng– Bà nói cái gì thế?– Thằng Mẫn đó. Tôi đứng theo dõi nó đã nửa tiếng đồng hồ. Nó ngồi yên như phỗng đá vậy. Với những việc nó làm ban ngày, đáng lẽ nó đã phải ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà không, nó vẫn ngồi bó gối ngoài kia Phạm vừa ngáp vừa tiến tới bên vợ– Đáng lẽ tôi phải cho bà biết điều này từ lâu rồi. Tôi thấy nó vẫn luôn luôn ngồi đó suốt đêm. Theo tôi biết, nó hình như không bao giờ ngủ. Thú thực với bà, tôi thấy thằng bé này có vẻ ma quái quá! Nhưng thực ra nó đâu có làm gì phiền ai đâu!Bà Phạm không nói nhưng biết rõ rằng Mẫn đã khiến bà lo nghĩ rất nhiều. Sáng hôm sau, hình dáng cậu bé khiến bà cảm thấy bất nhẫn. Làn da xanh xao của Mẫn bây giờ đã trở thành vàng khè, bóng loáng. Xương trán và xương má của Mẫn như lộ rõ ra. Bà còn lo lắng hơn nữa khi thấy Mẫn có vẻ chậm chạp hơn và mệt mỏi hơn thường lệ. Bà hỏi– Sao, cháu thấy không được khoẻ trong người có phải không?Mẫn không đáp lại, lặng thinh cúi đầu đi qua trước mặt bà. Cảm thấy bứt rứt, bà Phạm nói với chồng– Ông coi nó kìa. Tôi nghĩ rằng nó bị bệnh. Nó di chuyển như một ông già Phạm chăm chú nhìn Mẫn đang cắt cỏ một cách chậm chạp– Bà nói đúng. Sao da nó bị đen nhiều chỗ thế nhỉ?– Tôi không biết nhưng chắc chắn một điều là nó bị thiếu dinh dưỡng quá độ. Tôi không cần biết mẹ nó nói những gì và tôi sẽ chuẩn bị một vài món ăn ngon lành và bổ dưỡng cho nó. Rồi ngày mai ông đưa nó lên tỉnh gặp bác sĩ xem rằng có lẽ Mẫn thiếu chất protein, bà Phạm bèn làm món súp khoai tây, cà rốt, sườn heo, hột gà, còn thêm một ly sữa tươi và một cái bánh ngọt. Xong xuôi bà gọi Mẫn vào, đưa cậu ta vào phòng ăn và nói thật ngọt ngào– Cháu mau ngồi vào bàn đi. Tôi sửa soạn một bữa ăn thật đặc biệt cho cháu vì hôm nay là đúng ba tháng cháu làm việc với tôi. Đây là một dịp kỷ niệm dành cho cắn một miếng, rồi một miếng nữa. Cậu nhai miếng sườn heo chầm chậm trước khi nuốt. Rồi cậu ta từ từ đứng lên. Bà Phạm lên tiếng với vẻ lo lắng– Sao vậy? Cháu chưa ăn xong mà muốn đi đâu vậy?Nhưng Mẫn đã đi ra ngoài rồi. Bà Phạm chạy tới mở tung cánh cửa. Mẫn đã đi tới hàng cây bao quanh mảnh đất với những bước chân thật dài. Bà Phạm lớn tiếng gọi nhưng Mẫn vẫn không hề nhìn lại. Ông Phạm cầm tay vợ– Thôi cứ để nó yên. Chắc là nó muốn đi về nhà. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Đáng lẽ bà không nên cho nó ăn những món hôm đó bà Phạm trằn trọc suốt đêm. Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng bà đã dậy, ra vườn đi tới đi lui. Đúng như bà lo ngại, Mẫn đã không quay trở lại. Tuy nhiên ngay trước buổi trưa, mẹ cậu ta tới nơi, tiến thẳng tới trước mặt bà Phạm, khuôn mặt bà ta đanh lại– Bà đã làm việc đó phải không? Bà cho nó ăn sau khi tôi đã dặn bà không được làm như vậy. Bà cho nó ăn cái gì thế?– Thì… tôi cho nó ăn súp khoai tay và sữa tươi, là những thứ đồ ăn cần thiết cho đàn bà rên lên– Súp khoai tây! Trời ơi! Bà cho nó ăn muối rồi!Rồi bà ta rít lên the thé– Bà điên rồi hay sao? Tại sao bà không để nó được yên?Bà Phạm có vẻ bối rối– Tôi rất tiếc nếu đồ ăn của tôi khiến cho cháu Mẫn bị nhiên bà Phạm đổi giọng giận dữ– Nhưng… nó thiếu ăn tới độ gần chết đói ngay trước mắt tôi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tôi sẽ trả tiền thuốc men và sẽ nhờ một bác sĩ săn sóc cho đàn bà kia im lặng trong một phút trước khi lên tiếng bằng một giọng khá buồn bã– Thưa bà, xin bà vui lòng đi theo tôi để xem những gì bà đã làm cho con đàn bà quay lưng. Bà Phạm đi theo bà ta xuyên qua cánh rừng trước khi tiến tới một chân đồi. Khoảng nửa tiếng sau, hai người tới một túp lều xiêu vẹo nơi ba đứa nhỏ đang ngồi yên ngoài cửa. Khi bà Phạm ngưng lại, người đàn bà nắm tay bà tiếp tục kéo lôi đi. Bà Phạm hỏi– Đây không phải nhà bà hay sao? Cháu Mẫn không có trong căn nhà này hay sao?Người đàn bà lắc đầu tiếp tục đi tới. Mấy phút sau cả hai vượt qua một hàng cây trước khi tiến tới một khoảng đất trống với một vài ụ đất cỏ mọc um tùm. Một vài ụ đất có cắm cây thánh giá, những ụ khác thì không. Bà Phạm rùng mình– Đây là chỗ nào vậy bà?Người đàn bà thản nhiên đáp– Một khu nghĩa trang cũ. Không còn ai dùng đến nữa. Đây, mời bà tới bà ta chỉ vào một ụ đất. Bà Phạm giật mình nổi gai ốc khi thấy đám cỏ phía trên như bị xé bung ra và dường như có người tìm cách đào một cái hố ở phía một ai hoặc một sức mạnh nào có thể buộc bà tới gần ngôi mộ bị đào tung lên đó. Tuy nhiên từ nơi bà đứng, bà Phạm nhìn thấy dưới hố một hình thù co quắp trong chiếc quần jean sờn rách và cái áo thun bẩn thỉu. Người đàn bà rên rỉ– Đó, thằng Mẫn đó. Đó là chỗ bà đưa nó tới đó. Chồng tôi và nó chết từ hai năm nay giữa một mùa đông lạnh lẽo vì chứng sưng phổi. Tôi cầu khẩn cả hai trở lại nhưng chỉ có thằng Mẫn đáp lại lời cầu xin của tôi. Nó biết là tôi cần nó. Nó muốn săn sóc cho tôi và mấy em của nó. Nó luôn luôn là một đứa con ngoan Phạm ngẩn ngơ– Bà nói gì thế? Tôi… tôi không hiểu gì cả…Người đàn bà dường như không để ý, lẩm bẩm– Tôi phải săn sóc cho nó thật cẩn thận. Bà có biết là bà không thể cho người chết ăn muối hay không? Muối làm người chết quên tất cả mà chỉ nhớ chỗ ngơi nghỉ cuối cùng của họ mà thôi. Chính bà đã khiến cho thằng Mẫn phải trở về với nấm mồ cũ của nó, và từ bây giờ trở đi, chắc chắn là nó sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đó nữa…Hy vọng mọi người có những giây phút hồi hộp và thú vị khi đọc truyện người chết trở về. Để cập nhật thêm nhiều bộ truyện ma kinh dị hay và hấp dẫn, mời mọi người thường xuyên theo dõi thức - Tags người chết trở về, truyện ma, truyện ngắn kinh dị

truyện ma người chết trở về