ĐK: [G] Bởi vì một người và chỉ một người anh tin suốt [Em] đời. Dù là thiệt thòi nguyện làm tất [D] cả để em được [C] vui. Nước mắt rơi [G] sau tiếng cười chỉ cần em [Am] vui để anh được [D] vui. [G] Bởi vì một lời và chỉ một lời em nói suốt [Em] đời. Lặng
Tên truyện: Anh không cần bùa xanh, anh chỉ cần em Tác giả: Lương Phong Mio Editor: Mòe Ngáo Beta: Cỏ cua Bìa: Ann Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, võng du, sủng, song khiết, đô thị tình duyên, LOL( Liên minh huyền thoại), Vương giả vinh diệu.
Đọc sách truyện Anh Chỉ Cần Có Em Full tác giả Mạc Quang Thần - Tiểu thuyết tình yêu, Đam Mỹ, Trọng Sinh, Hiện đại Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm.
Table of contents Last updated Aug 27, 2020. Chương 1 : Sảy thai. Chương 2 : Mẹ chồng. Chương 3 : Kích động + Nhập viện. Chương 4 : Gặp lại bạn cũ. Chương 5 : Sự thật. Chương 6 : Thay đổi thái độ. Chương 7 : Canada. Chương 8 : Trở về.
Truyện Anh theo đuổi em lại, có được không với hơn 43743 truyện liên quan kho truyện Anh theo đuổi em lại, có được không tổng hợp hay nhất - Trang 1
Ebook Anh Chỉ Cần Em của tác giả Thẩm Dạ Diễm. Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, nhất thụ nhất công, HE. Edit và Beta: Dương Kiểm dịch. Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa
s3qhb. Thể loại Bình phàm công x Tổng tài,song tính thụ, sinh tử văn, Ngọt ngào, sủng thụ, ấm ápCâu chuyện tình yêu giữa một người mang trong mình tính cách song tính, đó lại là Khúc Dạ Anh là Tổng tài của một tập đoàn lớn, nhưng không ai biết rằng Dạ Anh là một kẻ song tính. Cậu luôn chán ghét với phần cơ thể dị tật của mình, vì vậy cậu luôn hạn chế tiếp xúc với mọi người xung quanh. Nếu có thể không ai để ý đến cậu càng tốt!!! Vì vậy cậu tự tạo cho mình một vỏ bọc lầm lì, ít nói, lạnh lùng không ai dám đến gần. Nhưng không ngờ chỉ cần gần người đó, lớp vỏ bọc đó sẽ bị phá vỡ, thay vào đó là một bộ mặt yếu đuối, cần được yêu thương, bảo vệ, nuông chiềuMột tên công nhân bình thường làm trong một dự án công trình của cậu , dáng người cao to, thô kệch lại có thể bước vào cuộc sống của cậu. Khiến cậu có cảm giác được an toàn, được che chởBTừ một thiếu gia của mà gia tộc lớn, chấp nhận bỏ hết tài sản bạc tỷ, lại đi chui rúc trong một căn nhà còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của cậu, bởi vì cậu biết rằng-Chỉ cần có nam nhân này, đối với cậu ở đâu cũng có thế sống được
Tên đam mỹ Anh chỉ cần em Tác giả Thẩm Dạ Diễm Thể loại Đam mỹ, hiện đại, nhất thụ nhất công, HE. Tình trạng bản gốc Hoàn Tình trạng bản edit Đã xuất bản Độ dài 34 chương + 4 phiên ngoại Edit và Beta Dương Kiểm dịch Giới thiệu Biển người bao la, nhưng bởi vì duyên số, nên hai ta gặp nhau và yêu nhau. Rồi cũng chính tại duyên số chia đôi nên cuộc tình ta đành xa cách. Có người chỉ là một hình bóng lướt qua đời ta, nhưng có người lại ở lại mãi mãi trong sâu thẳm tâm hồn. Rốt cuộc duyên số và tình yêu, hạnh phúc và định mệnh phải lý giải thế nào mới hợp lý đây? Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ. Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại. Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”. —————— Màn giới thiệu hoành tráng trên là của nxb, bây h là đến cảm nhận của riêng ta 3 Nội dung bộ này đọc ở trên là quá rõ rùi nên ta no repeat, quả thực là vốn hiểu biết của ta về tác giả này gần như là con số 0 tròn trĩnh nên cũng khó để có nhận xét chính xác, tuy nhiên là giọng văn của tác giả or maybe người dịch khá là hay, dù có đôi chỗ cảm giác câu văn còn hơi lủng củng nhưng là thuộc thể loại nhẹ nhàng tình cảm đúng loại yêu thích của ta nên ta đi đi lại lại thực thích bộ này. Công thụ trong này đều có thể nói là vừa cường vừa nhu, diễn biến tâm lý thật sự rất sâu sắc, nghe anh công mạnh mẽ phán một câu “Nếu trên đời này chỉ có một người có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy, thì người đó phải là tôi – Liêu Duy Tín!” mà ta cảm giác lời ấy nói ra như một lời khẳng định, trói buộc hai người với nhau mãi mãi vậy. Qủa thật là hai người gần như sinh ra là để dành cho nhau đi, tình cảm trao nhau trong 1 tháng ngắn ngủi ấy sao có thể vô cùng mãnh liệt như vậy? Nhưng tình cảm ấy khiến cho ta cảm động. Cả câu truyện chẳng có cái gì gọi là sóng quá to, gió quá lớn, ngược quằn quại, hiểu lầm ghen tuông triền miên,… mà chỉ đơn giản là “Anh sẽ mãi yêu em, yêu em, giống như những cặp vợ chồng hạnh phúc nhất, cùng em già đi.” Bình tĩnh như những người trưởng thành thật sự, thể hiện rõ ràng cho một tình yêu vô cùng bền vững, cùng nhau vượt qua mọi rào cản xã hội. Đến được với nhau sau bao cuộc đấu tranh nội tâm. Ta chẳng cần phải dành nhau với ai, chỉ dành nhau với chính bản thân mình và rồi quả thật là họ cũng đến được với nhau, một cái kết viên mãn. Bộ này, không phải là hay đến kinh tâm động phách, sau một thời gian ta có thể sẽ lãng quên nó bởi nó chẳng có gì là quá đặc biệt nhưng lâu lâu mở lại ra, nghiền ngẫm một chút cũng cảm thấy thực tuyệt đi. “Chỉ cần còn yêu nhau, chỉ cần có em ở bên cạnh.” Link dẫn đến bộ edit Đã xuất bản rùi nên mn hãy nhanh tay mua a~ vs nói ra thật mất mặt ”> ta nếu không phải vì bộ này xuất bản thì cũng chẳng biết có bà tác giả mang tên Thẩm Dạ Diễm viết đam mỹ hảo hay này a nên cũng không rõ sẽ phải đi tìm link bộ này thế nào đâu 3
Chiều tại Hội Mỹ thuật họa sĩ Lê Như Nguyện khai mạc triển lãm cá nhân Nguyện, trưng bày 25 tranh sơn dầu, 25 tranh acrylic, 8 tượng gốm và 10 phác thảo phẩm Bình yênChuyện đờiCô gái tóc hồngCô gái trong giấc mơ kỳ lạNVCCCha của Lê Như Nguyện là nhà thơ Phạm Tường Bá, sống rất tình cảm, lạc quan và khá lặng lẽ tại Trà Vinh, chung nhóm với nhạc sĩ Nguyễn Tri, nhà thơ Phan Tấn Thi. Dù sống lặng lẽ, nhưng niềm tin với thơ và sự sáng tạo là không ngưng nghỉ. Ông viết chậm rãi, nhưng liên tục cho đến những ngày tháng cuối đời. Họa sĩ Lê Như Nguyện nói rằng bản thân ảnh hưởng cha ở sự tình cảm, sự yêu thương và cả chất thơ, sự tích cực. Nên các bức tranh, dù vẽ đề tài gì, cũng bàng bạc chất thơ, cái nhìn tình cảm và sự lạc quan, không rung động thì không biết, năm 2010 Lê Như Nguyện thi vào khoa hội họa của ĐH Mỹ thuật và tốt nghiệp năm 2015. Cô tham gia nhiều triển lãm nhóm, triển lãm báo cáo trại sáng tác, triển lãm khu vực đồng bằng sông Cửu Long…, trước khi trở thành hội viên Hội Mỹ thuật năm 2022. Ngoài sơn dầu và acrylic, Lê Như Nguyện còn vẽ sơn mài, làm gốm và dạy mỹ phê bình mỹ thuật Nguyên Hưng từng đúc kết "Họa sĩ - đó là kẻ sáng tạo nên mình. Và sự sáng tạo này, cần hiểu, trước hết là phát hiện thân phận họa sĩ trong mình. Mỗi họa sĩ thực sự đều là một sự nhóm họp - nhóm họp tiềm thức cộng thông liên lũy của nền văn hóa mẹ - với ý thức đồng đại. Trong ý nghĩa đó, sự hồn nhiên sáng tạo của người họa sĩ biến mỗi tác phẩm của họ tự nhiên có được giá trị sống còn với ý nghĩa nhân loại tính cụ thể hóa...". Họa sĩ Lê Như Nguyện nói rằng bản thân ảnh hưởng cha ở sự tình cảm, sự yêu thương và cả chất thơ, sự tích cựcNgoài sơn dầu và acrylic, Lê Như Nguyện còn vẽ sơn mài, làm gốm và dạy mỹ thuậtHoàn toàn có thể nói Lê Như Nguyện đang đi tìm chính mình và đang sáng tạo nên mình. Bản thân Lê Như Nguyện rất thích danh họa Gustav Klimt, nhưng có vẻ tranh của Nguyện ít có ảnh hưởng từ danh họa này. Tranh của Nguyện có chút hương xa từ các danh họa Marc Chagall, David Driskell, Allan Paul…; có chút không khí từ tranh vẽ khi nằm trên giường bệnh của danh họa Frida Kahlo. Nhưng Lê Như Nguyện không ảnh hưởng trực tiếp từ họ, mà chỉ lấy cảm hứng để tìm về với chính mình. Họa sĩ Lê Như Nguyện tâm sự "Tôi cũng có chút may mắn, khi bên cạnh luôn có những người bạn, những anh chị em đồng nghiệp luôn động viên, truyền lửa, thậm chí thúc giục, "chửi", rằng phải vẽ. Đặc biệt là anh trai của tôi, tuy không làm trong lĩnh vực nghệ thuật, nhưng anh hiểu rõ giá trị của nghệ thuật. Anh ấy thường nhắc lại ý này Ai cũng có thể kiếm tiền bằng cách này hoặc cách khác, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành họa sĩ chân chính và để lại giá trị cho đời. Em được học hội họa bài bản, được sống trong môi trường nghệ thuật và hơn thế nữa, còn có một trái tim đầy yêu thương, vậy tại sao em không theo đuổi đam mê? Hãy sống với đam mê và để lại giá trị cho đời. Tôi không nghĩ mình vẽ là để lại giá trị gì cho đời, mà vẽ là để thỏa đam mê, vẽ để là chính mình".Tranh của Nguyện có chút hương xa từ các danh họa Marc Chagall, David Driskell, Allan Paul…Nói về triển lãm của Nguyện, họa sĩ Vũ Trung Tần nhận xét "Những gam màu lạnh điểm nóng hoặc những tương phản được tác giả gia giảm một cách khéo léo, tạo cảm giác ngọt ngào, ngon mắt"Họa sĩ Lê Như Nguyện tâm sự "Tôi cũng có chút may mắn, khi bên cạnh luôn có những người bạn, những anh chị em đồng nghiệp luôn động viên, truyền lửa, thậm chí thúc giục, rằng phải vẽ"NVCCNói về triển lãm Nguyện, họa sĩ Vũ Trung Tần nhận xét "Những gam màu lạnh điểm nóng hoặc những tương phản được tác giả gia giảm một cách khéo léo, tạo cảm giác ngọt ngào, ngon mắt. Tất cả đang "đồng diễn", sức mạnh âm ỉ, sự dịu dàng, niềm đam mê, khát khao giao cảm với cuộc sống rất đời thường"."Ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền, không ít những người học mỹ thuật xong thì bị chính nỗi lo ấy cuốn họ đi luôn. Tôi cũng vậy, khi tốt nghiệp ra trường, tôi lao vào kiếm tiền lo cuộc sống, dần dần quên đi lý tưởng ban đầu của bản thân, quên đi ước mơ trở thành họa sĩ của mình trước đây" - Lê Như Nguyện chia hạnh phúcThu minhVết xướcNVCCLê Như Nguyện bộc bạch "Là phụ nữ, nên tôi thấu hiểu và đồng cảm với áp lực của các chị em trong cuộc sống hiện đại, không phải ai cũng may mắn được làm công việc mình yêu thích, làm với đam mê của bản thân. Nhưng dù guồng quay cuộc sống có nhanh thế nào, có khắc nghiệt ra sao, thì hãy luôn giữ ước mơ và đam mê của mình, sẽ có lúc tìm thấy bình yên và hạnh phúc ở đó".Và chính triển lãm Nguyện là cột mốc quan trọng, đánh dấu con đường lập nghiệp và phát triển triển bản thân trong lao động nghệ thuật của nữ họa sĩ Lê Như Nguyện.
Reads 51,631Votes 1,696Parts 38Time 7h 44mOngoing, First published Aug 30, 2018Table of contentsThu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Chương 6 Rất muốn yêu emThu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Chương 8 Yêu phải thổ lộ ra saoThu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Thu, Aug 30, 2018Chương 16 Tình yêu giản đơnTue, Sep 4, 2018Tue, Sep 4, 2018Tue, Sep 4, 2018Tue, Sep 4, 2018Thu, Sep 6, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Chương 30 Tiếng biển khócWed, Sep 12, 2018Wed, Sep 12, 2018Chương 32 Trăm ngàn lần yêu emFri, Sep 14, 2018Chương 33 Đều là tình yêuFri, Sep 14, 2018Fri, Sep 14, 2018Chương 35 Ngoại truyện 1. Nhật ký bị ốm -Nhật ký ngộ thươngFri, Sep 14, 2018Chương 36 Ngoại truyện 2. Một đêm trăng thanh gió mátFri, Sep 14, 2018Chương 37 Ngoại truyện 3. Nhật ký chữa bệnhSun, Sep 16, 2018Chương 38 Ngoại truyện 4. Tiểu công Liêu Duy Tín đón sinh nhậtSun, Sep 16, 2018Thể loại Đam mỹ, hiện đại, nhất thụ nhất công, HE. "Nếu trên đời này chỉ có một người có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy, thì người đó nhất định phải là tôi -Liêu Duy Tín!". Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh - người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu "đối tác". Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và "đối tác" không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần the120đammỹYou may also likeYou may also like
Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơLàm anh chẳng thể nào quên được Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê ngườiĐã bao lần khiến anh mất tríChìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn nữa Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi hẹn kiếp trước Mạch Hạo VănSau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không nhận thấy có chút rung động với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối tác”.Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải quyết vấn đề. Anh không baogiờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm thêm ai khác.“Thử cậu ta xem.” Đỗ Tử Thành tiện tay ném cho Liêu Duy Tín mấy tờ giấy, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn rõ ràng, đầy đủ họ tên, giới tính, tuổi tác, học lực, chiều cao, cân nặng, sở thích, khái quát tính cách, kèm theo một tấm ảnh đời thường, mặt sau có cả phiếu khám sức khỏe gần đây. Liêu Duy Tín phì cười “Thứ này do cậu làm sao? Người ngoài không biết còn tưởng mình tuyển nhân viên khách sạn cũng nên”.“Cậu ta tự viết đấy, bảo là hai bên nên hiểu trước một chút về nhau thì tốt hơn. Cậu ta làm gì cũng rất có kế hoạch, chẳng khác gì cậu.” Đỗ Tử Thành ghé sát vào mặt Liêu Duy Tiến, ra vẻ thần bí nói “Hàng chuẩn đấy, cả phụ nữ cũng chưa từng động vào”.“Bao nhiêu tiền?” Liêu Duy Tín châm một điếu thuốc, nói Tử Thành đạp luôn một cú “Mẹ kiếp! Cậu nghĩ mình là “tú ông” chắc? Cậu ta bảo, chỉ chơi đùa thôi, đừng có làm như thể cậu ta là trai bao của cậu. Người ta có công việc nghiêm chỉnh, nhưng cậu đừng hỏi nhiều làm gì. Yêu cầucủa cậu ta là, chơi đùa trong một tháng, sau đó coi như chưa từng quen biết. Không hỏi nghề nghiệp, không hỏi quá khứ, chỉ hưởng thụ hiện tại”.“Hả?” Liêu Duy Tín nhướng mày, “Định dùng kế lạt mềm buộc chặt’ à, chỉ sợ lại bám nhằng nhẵng đuổi cũng không đi thôi. Khả năng nhìn người của ông anh chẳng ra sao, thôi để đàn em tự đi gặp vậy”. Đỗ Tử Thành cười “Cậu đừng cho rằng mình giỏi, người ta không chừng còn coi thường cậu đấy”.Hai người đến quán cà phê đã hẹn, từ xa Liêu Duy Tín đã nhìn thấy Bạch Ký Minh. Lúc đó, Bạch Ký Minh đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ, nhìn ra ngoài đường phố đông đúc nhưng đầy đơn điệu của thành phố. Tóc ngắn, đen và mềm mại. Lông mi rất dày, làm đôi mắt có một vẻ gì đó cực kỳ quyến rũ. Áo sơ mi trắng giản dị, quần sẫm màu. Còn nhớ rõ trong phần thông tin cá nhân đã viết cao một mét tám ba, so với dân Đông Bắc, cũng không hề rất trầm tĩnh, đó là cảm giác đầu tiên của Liêu Duy Tín đối với Bạch Ký Minh. Cậu ngồi đó, dường như mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt hẳn đi. Sự hối hả nhộn nhịp phía sau khung cửa kính càng tôn lên phong thái ung dung bình thản của Tử Thành nháy mắt với Liêu Duy Tín, ý muốn nói “Thế nào? Tuyệt chứ?”.Liêu Duy Tín không thèm để ý đến bạn mình, đi thẳng về phía Ký Minh quay đầu lại, nhìn thấy hai người họ, vội đứng dậy. Cử chỉ có chút thận trọng, không được tự nhiên lắm, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi.“Xin chào, tôi là Liêu Duy Tín.” Liêu Duy Tín giơ tay ra.“Xin chào, tôi là Bạch Ký Minh.” Liêu Duy Tín phát hiện ra giọng nói của cậu rất lôi cuốn, không cao không thấp, rất hoàn hảo. Cậu nói chuyện có phần từ tốn, khiến người ta cảm thấy chững chạc mà không hề kiêu Duy Tín thầm mở cờ trong bụng, lần này Đỗ Tử Thành thực sự đã tìm được hàng thượng hạng mục tiếp theo thì khỏi cần phải nói nhiều, Đỗ Tử Thành uống một cốc cà phê, sau đó lấy cớ có việc chuồn trước, trên bàn chỉ còn lại hai người họ. LiêuDuy Tín nhìn ngắm những ngón tay mảnh khảnh của cậu đang nâng cốc cà phê lên, nhấp từng ngụm nhỏ.“Đến chỗ anh được không?” Bạch Ký Minh cười dịu dàng, ánh mắt trongvắt lộ vẻ chờ đợi nhìn anh. Đôi mắt của cậu lúc nào cũng long lanh, chứa đựng một chút ngây thơ vô tội. Xem ra tính tình rất được, lại không quá quyết đoán. Có thể nói, ngay từ đầu Liêu Duy Tín đã bị Bạch Ký Minh lừa đẹp. Ai có thể ngờ được, một người bề ngoài hiền lành dịu dàng là vậy, lại có tính cách lạnh lùng cố chấp như Duy Tín không đưa Bạch Ký Minh đến chỗ ở thực sự của mình, chẳng qua là “đối tác” trong một tháng, đương nhiên không xứng được bước vào nhà chính. Liêu Duy Tín có ba căn hộ trong thành phố S, anh đưa Bạch Ký Minh đến căn hộ ở khu đô thị mới Hỗn Nam. Nơi này buổi sáng ít xe cộ, gần khách sạn, đi làm cũng khá lệ cũ anh uống một chút rượu, nhưng Bạch Ký Minh chỉ muốn uống nước giải khát, cậu nói bị mẫn cảm với rượu, Liêu Duy Tín cười, cũng không ép. Thành phố này khác với khu vực miền Nam, đàn ông có tửu lượng càng cao càng dễ kết thêm bạn mới. Liêu Duy Tín nhận thấy Bạch Ký Minh không phải loại người thường xuyên tham gia các cuộc nhậu nhẹt, không có vẻ khôn khéo lõi đời, trên người phảng phất nét thư sinh, rất nhã nhặn thanh thoát. Khí chất này chẳng thể lừa nổi ai, có những thứ muốn giả cũng không giả đó là đi tắm, Liêu Duy Tín vào trước, vội vàng dội nước qua loa rồi quấn khăn tắm đi ra, đổi cho Bạch Ký Minh Duy Tín châm một điếu thuốc, sẵn sàng đối mặt với việc chờ đợi một khoảng thời gian dài. Lần đầu tiên bao giờ cũng phải có rất nhiều cam đảm, hơn nữa hai bên mới quen nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ. Cho dù giây tiếp theo đột nhiên Bạch Ký Minh lao ra nuốt lời đòi về, anh cũng có thể hiểu hình như Liêu Duy Tín có phần đánh giá thấp Bạch Ký Minh. Chưa đến hai mươi phút, cậu đã tắm xong bước ra, lại còn hoàn toàn không mặc gì.“Thật ngại quá, tôi không tìm thấy khăn tắm.” Bạch Ký Minh cười, nước trên tóc chảy xuống, đi qua phần xương quai xanh gợi cảm, lăn xuống tận kiếp, rõ ràng là cố ý. Liêu Duy Tín giơ tay ra tóm lấy cậu ném mạnh xuống giường, lao đến bắt đầu Duy Tín rất cẩn thận. Không thể chỉ biết lo thân mình mà làm lơ cảm giác của đối phương, anh hy vọng hai bên đều cảm thấy vui vẻ, chí ít cũng không để Bạch Ký Minh cảm thấy khó quả thật tốt, khuôn mặt Bạch Ký Minh đỏ bừng, vẻ thất thần mơ màng trong giây lát vô cùng quyến rũ, Liêu Duy Tín không nhịn nổi cúi đầu hôn nhẹ lên môi người quấn quýt cả đêm, rồi ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau. Lúc Liêu Duy Tín tỉnh dậy liền nhìn thấy Bạch Ký Minh đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình yên tĩnh như một đứa trẻ, dường như sự hoang dã và đam mê đêm qua chỉ như giấc mộng Nam Kha. Trước tiên cho cậu ta ăn chút gì đã? Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký Minh ngủ rất say, do dự một chút, cuối cùng không nỡ đánh thức cậu, đứng dậy đi rửa phải đến khách sạn xem qua. Liêu Duy Tín mặc âu phục, lấy chìa khóa dự phòng từ trong ngăn kéo ra. Anh viết vài câu dặn dò lên giấy, ghi lại số di động và đặt cả chìa khóa lên đầu đến tiệm ăn nhanh dưới lầu, anh đặt một suất, yêu cầu một tiếng nữa mới mang lên, sau đó lái xe đến khách giờ chiều, Liêu Duy Tín nhận được điện thoại từ Bạch Ký Minh.“Sao rồi? Ăn gì chưa?” Liêu Duy Tín đối với “đối tác” tốt hết chỗ nói, dịu dàng quan tâm lại hào phóng, có điều một khi đã chấm dứt thì chẳng khác nào người dưng nước lã.“Đều ổn, cảm ơn.” Giọng nói của Bạch Ký Minh vẫn cứ trầm và chậm, sau đó cậu hỏi “Tối nay anh có về ăn cơm không?”.Sao nghe như thể nàng dâu đang chờ chồng về nhà, Liêu Duy Tín cười thầm trong bụng, ngẫm nghĩ tan ca cũng chẳng có việc gì, liền nói “Có, có về ăn”.“Ừm, vậy tôi đợi anh.” Bạch Ký Minh nói rất tự nhiên như thể bọn họ đã sống cùng nhau lâu lắm vậy. Cúp máy rồi mà Liêu Duy Tín vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm. Cảm giác đó không hình dung nổi, dường như rất yên bình, lại cực kỳ dễ chịu, tóm lại chẳng có gì xấu. Anh chàng Bạch Ký Minh này, cũng có chút thú vị. Liêu Duy Tín nhếch môi cười, đột nhiên rất muốn về nhà sớm một chút.
Dương Khinh Nghiêm mặt mày tái xanh thẩn thở đi đến trước cửa thang máy,trong bụng bao tử đột nhiên vặn vẹo, một nỗi lo sợ dâng Khinh Nghiêm ôm đầu lao vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng anh đã hét lên “A…a….Dương Khinh Nghiêm,lần này mày chết chắc, chết chắc rồi!”___________Mộ Dung Y Tịnh từ phòng họp bước ra, trong lòng buồn bực. Anh đã mắt nhắm mắt mở mặc kệ Đổng Thiếu Thành, vậy mà hắn ta quả thật không biết điều, luôn muốn tìm đủ chuyện làm anh đau đầu. Lần này chắc không bỏ qua được nữa. Đi ngang qua phòng làm việc của Dương Khinh Tiêu, cửa phòng chỉ khép hờ. Mộ Dung Y Tịnh thở dài, đã nhiều ngày rồi Khinh Tiêu không có đi làm, vì vết thương còn mới nên anh bắt người nọ phải ở nhà nghỉ ngơi. Cũng bởi vì công việc của anh quá nhiều không thể chăm sóc cho người kia nên đành để Dương Khinh Tiêu về biệt thự nhà họ Dương. Chính vì vậy mà trong lòng nhớ Khinh Tiêu cồn cào, nhưng kêu anh đến đó, anh thật sự cảm thấy không quen. Dù sao cũng một mình yên yên tĩnh tĩnh bao nhiêu năm, Mộ Dung Y Tịnh không thể quen được với cách sinh hoạt gia đình nhiều người như vậy. Suy nghĩ đến đó lại thấy đau đầu, đưa tay bóp trán, anh đưa chân đẩy cửa đi trong hoàn toàn vắng lặng, có một người ngồi bên bàn làm việc. Mộ Dung Y Tịnh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đi đến đặt tập văn kiện xuống, thân người tựa hờ vào bàn làm việc.“Không ở nhà nghĩ ngơi, đến đây làm gì a!” Tuy giọng nói lạnh nhạt bình thường, nhưng mà Dương Khinh Tiêu nghe ra trong đó có ẩn giấu niềm hân tay mơn nhẹ lên lọn tóc của Y Tịnh anh cười ôn nhu “Anh nhớ em nên đến tìm, em không thích?”Mộ Dung Y Tịnh lại tự nhiên nhu nhu trán “Tâm trạng em hiện tại rất xấu nha, nhân viên trong tòa nhà này dù có cho vàng cũng không ai đủ can đảm đến tìm em.”Dương Khinh Tiêu đứng dậy, đến gần kéo Y Tịnh tựa đầu vào vai mình, hít một hơi tóc người yêu, động tác này anh đã làm hàng trăm nghìn lần nhưng vẫn thấy thích “Tên họ Đổng lại kiếm chuyện với em?”Mộ Dung Y Tịnh cũng choàng tay ôm eo Khinh Tiêu, ngã đầu lên vai anh, một cảm giác thật dễ chịu vây quanh, đầu cũng không còn đau nhứt, Y Tịnh thở ra một hơi “Đừng nhắc cái tên đó với em.”Vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Mộ Dung Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu cười thành tiếng “Từ khi nào Tịnh của anh biết làm nũng, rất đáng yêu nha. Mấy hôm nay không được gặp, anh thật sự rất nhớ em.”Nghe câu nói tỏ bày của Khinh Tiêu, trong lòng Mộ Dung Y Tịnh như có dòng nước mát chảy tràn, cũng vì chuyện kia mà đến giờ anh vẫn còn canh cánh bên lòng, lúc đầu khi Dương Khinh Tiêu quyết định về biệt thự họ Dương, anh còn hồ nghi có phải chăng người này muốn tránh mặt mình, nhưng mà bây giờ biết là không phải rồi. Nhớ nhung mấy ngày bộc phát, tay Mộ Dung Y Tịnh đang ôm eo Khinh Tiêu siết chặt, giọng nói do xúc động mà có chút run run “Em…cũng rất nhớ anh.!”Anh đưa môi đến bên cổ Dương Khinh Tiêu hôn khẽ, nhưng xúc cảm khó kiềm chế làm anh hôn càng lúc càng mạnh, liếm cắn một lần lại một lần, đến khi nơi đó xuất hiện dấu hồng ngân đỏ thẩm mới chịu buông tha.“Tịnh…”Dương Khinh Tiêu cũng bị nụ hôn kia làm bùng nổ rồi. Anh ngồi xuống ghế, để Y Tịnh ngồi lên đùi mình, Dương Khinh Tiêu đưa tay mơn nhẹ lên má Y Tịnh. “Anh không thể chịu nổi khi sống mà không có em mất rồi, đến nhà anh, được không?”Mộ Dung Y Tịnh trầm ngâm không trả lời, Dương Khinh Tiêu cũng hiểu trong lòng Y Tịnh đang nghĩ gì, chậm rãi nâng cằm anh lên Dương Khinh Tiêu tha thiết “Anh hiểu là em khó tiếp nhận, nhưng mà tin anh lần này được không, em hãy tự tin vào bản thân mình, cho mình một cơ hội. Anh tin rằng để tiếp nhận người nhà của anh cũng không quá khó với em, mà người nhà của anh cũng sẽ rất vui nếu em đến. Tin anh đi!”Hai bàn tay Y Tịnh nắm lại với nhau rất chặt, mày nhíu lại. Thật sự anh cũng muốn hòa hợp với gia đình của Dương Khinh Tiêu, nhưng từ trước đến nay, mặc kệ là sự kiện gì, miễn là có sự hiện diện của anh, không khí nơi đó dường như đông đặc lại, nhiệt độ gần như giảm đi, không người nào dám vui vẻ nói chuyện bình thường. Nhưng mà anh đã quen, dù sao họ cũng không liên quan đến anh. Lần này lại khác, đó là người nhà Khinh Tiêu, anh không muốn vì anh mà không khí giữa họ trở nên căng lại dù sao chuyện tình cảm của hai người chưa chắc gì đã được chấp Tiêu gỡ hai bàn tay đang siết chặt của Mộ Dung Y Tịnh ra, nhẹ nhàng đan vào tay mình. “Tịnh, em nghĩ gì, anh đều biết. Anh chỉ mong lần này để anh quyết định, được không?”Gật gật đầu, Mộ Dung Y Tịnh thở dài, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, vậy thôi cứ làm theo ý người này, Khinh Tiêu từ trước đến giờ xử lý mọi việc đều rất ổn, chắc cũng đã có sắp đặt của riêng mình.“Cám ơn em!”“Cám ơn gì chứ, anh thật là…”Lại kéo Mộ Dung Y Tịnh vào lòng mình Dương Khinh Tiêu thì thầm “Tịnh, nếu không gặp được em, cuộc đời anh có lẽ đã trở thành vô nghĩa, em là thứ quý giá nhất mà anh tìm thấy. Cho dù cả thế giới quay lưng với anh vì anh yêu em, anh cũng sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần em đừng quay lưng lại với anh.”“Khinh Tiêu…” Mộ Dung Y Tịnh cúi xuống hôn lên môi Dương Khinh Tiêu, đã bao nhiêu ngày rồi không được vòng tay này ôm áp, đã bao nhiêu ngày rồi không được bờ môi này vuốt ve, anh rất nhớ, rất nhớ cơ thể người này. Y Tịnh nói bên môi Khinh Tiêu như lời cầu xin“ Em muốn anh…ngay bây giờ.”Được một người xinh đẹp mà còn là người mình yêu mời gọi như vậy, Dương Khinh Tiêu tất nhiên khó lòng cưỡng lại, mà anh cũng không muốn từ chối. Bàn tay đã tham lam chuôi vào áo Y Tịnh từ khi nào. Làn da mềm mại kia dù có mơn trớn bao nhiêu lần cũng cảm thấy không đủ. Qua một nụ hôn sâu, hơi thở cả hai đã trở nên rất gấp. Mộ Dung Y Tịnh nghiêng người tựa vào phía vai trái của Dương Khinh Tiêu, bàn tay Y Tịnh bắt đầu mở từng cúc áo, rồi ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên cổ.“Tiêu…em rất muốn, nhưng vết thương của anh…” Mộ Dung Y Tịnh chau tay đang sờ soạn vùng da nơi thắc lưng của người kia bắt đầu trở nên cuồng loạn. “Vết thương không sao, nhưng nếu như em sợ anh bị ảnh hưởng, vậy thì…tự mình đến đi.” Ít khi nào Dương Khinh Tiêu cười gian tà như vậy. Đúng là Y Tịnh dạy hư anh mất Dung Y Tịnh cười lên khanh khách, trên cõi đời này, chỉ có mỗi Dương Khinh Tiêu mới có thể làm Y Tịnh phát ra chuỗi cười như chuông bạc ngân vang. Ngón tay Mộ Dung Y Tịnh đang đặt nơi cổ Khinh Tiêu cũng dần di chuyển một cách chậm rãi xuống vùng ngực, điểm qua hạt châu của Khinh Tiêu rồi mới vuốt xuống bụng với những múi cơ rắn chắc, tiếp tục trượt dần xuống dưới, vòng qua rốn ba lần, Y Tịnh ghé môi vào tai Khinh Tiêu buông một hơi thở nóng rực. “Ý anh là, muốn em đi vào trong anh?” Thanh âm mềm nhẹ trầm thấp câu dẫn, Khinh Tiêu nhất thời không kiềm được mà nơi nào đó đã muốn trướng thương bên vai phải tuy chưa phải là khỏi hoàn toàn nhưng cũng đã rất tốt rồi. Nên dù cánh tay có hoạt động một chút cũng không mấy ảnh hưởng, hiện tại Dương Khinh Tiêu đúng là đang dùng tay phải lúc nãy còn đặt trên gối Y Tịnh bắt đầu không ngoan ngoãn mà xoa lên đùi người kia. Dù cách một lớp vải, nhưng cảm giác sờ soạn đùi Y Tịnh quả thật rất thích, dáng chân thon dài này, những lúc không có y phục làm người ta nhịn không được mà đưa môi hôn liếm. Lại nói, những lần ái ân, hai chân dài của Y Tịnh đúng là quấn rất chặc người anh , làm anh điên đảo biết bao nhiêu lần. Chỉ nghĩ đến đó là dục hỏa thiêu đốt khiến giọng anh khàn đi. “Nếu là em, thì anh sẽ để em vào.”Hai tay Y Tịnh thôi đùa giỡn trên da thịt Khinh Tiêu mà bắt đầu tháo bỏ cravat của mình. Môi hai người vẫn không thôi quấn quýt đến khi dưỡng khí trong phổi đôi bên gần như bị rút cạn, mới lưu luyến mà rời ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh. Lúc này, Mộ Dung Y Tịnh đã cởi hết cúc áo sơ mi của mình. Anh lại cúi xuống mơn lên cổ Khinh Tiêu, đưa lưỡi liếm qua trái cấm, rồi mút nhẹ. Y Tịnh lại dời môi xuống thấp, chủ động liếm qua vòm ngực săn cứng, lúc tìm được hạt châu nhỏ trên ngực Dương Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh không ngần ngại mà chụp môi lên mút mạnh làm người đó khó lòng nén lại mà phát ra tiếng rên trầm thấp. Mặc Y Tịnh chơi đùa trên người mình mặc cho khoái cảm không ngừng bị khơi dậy, một bàn tay Dương Khinh Tiêu không nhanh không chậm tiến đến hạ thân người kia xoa nhanh, Dương Khinh Tiêu đã kéo chiếc quần tây ra khỏi người Y Tịnh, vùng đất nhạy cảm được vuốt ve trong lòng bày tay to lớn của Khinh Tiêu không lâu liền trương cứng, từ đỉnh chảy ra một giọt tronh suốt. Y Tịnh chuyển thân ngồi lên người Dương Khinh Tiêu, hai đầu gối quỳ lên ghế kẹp chặt lấy hông người kia. Bàn tay cũng dời xuống hạ thân Khinh Tiêu, lấy ra khối dục vọng căn cứng đồng thời xoa bóp. Môi vẫn cắn rất chặt lấy môi, những ngón tay đang trên đùi Y Tịnh của Khinh Tiêu tiến dần về phía sau, xoa xoa cặp mông mềm mịn một lúc lâu rồi mới cho một ngón vào nơi mật huyệt thăm đó đã lâu không có làm, nên vừa bị anh chạm qua đã vội vàng run rẩy. Mà Y Tịnh cũng giật nảy mình phát ra một tiếng rên. “ Ân…Tiêu, nóng quá.”Ngã đầu lên vai Khinh Tiêu, Y Tịnh thở dốc. Nhục cảm len lỏi trong từng mạch máu như thuốc phiện, làm người ta càng thèm khát. “Tiêu, bên trong em rất nóng…”Khi mà Dương Khinh Tiêu cho một ngón tay vào trong huyệt động, nơi đó liền cắn chặt, nhưng không phải muốn bài xích mà như muốn nuốt vào sâu hơn. “Tịnh, nơi đó của em đã sẵn sàng rồi a?”“Ân, em muốn anh vào bên trong em, ngay bây giờ.”Dương Khinh Tiêu cố gắng lộng nhẹ ngón tay mình bên trong huyệt động, mong giúp Mộ Dung Y Tịnh sớm thoải mái. Dù Y Tịnh có nói như vậy nhưng mà anh vẫn rất lo sẽ làm người này bị thương, dù sao của anh cũng rất lớn Dung Y Tịnh bắt lấy tay Khinh Tiêu kéo ra, anh chau mày mắt hơi khép hờ, đôi môi đã sưng đỏ từ bao giờ khẽ hé mở . Đối diện với biểu tình câu dẫn kia Khinh Tiêu thật hận không thể ngay tức khắc đi vào, hung hăn mà chà đạp. Nhưng đúng như sở nguyện của anh, dục vọng trướng lớn cứng đến phát đau của anh đột ngột bị mật động của Y Tịnh nuốt vào.“A…ưmm…haaahhhhaahhh” Thanh âm rên rĩ của Y Tịnh ngân dài, vang vọng trong căn phòng nhỏ trở thành một hấp lực không chịu nổi.“Tịnh, bên trong em đúng là rất nóng…Đến đây với anh, đúng, mạnh một chút, em làm giỏi quá.” Mộ Dung Y Tịnh mạnh mẽ lắc hông trên người Khinh Tiêu, mà Dương Khinh Tiêu cũng rất phối hợp với những lần phun ra nuốt vào của cái miệng nhỏ bên đâm càng sâu, hai thân thể đã từ lâu quen thuộc lẫn nhau, qua một thời gian không gần nhau hiện tại vừa chạm đến đã muốn bốc cháy thành tro. Nhục cảm từ nơi mập hợp chảy tràn vào thân thể cả hai, nối kết từng hơi thở nhịp đập. Máu trong người như cuồn cuộn sôi trào. Xúc cảm kèm theo quá lớn đến nỗi muốn nhấn chìm cả hai. Lý trí hiện giờ tiêu biết, chỉ biết sự va chạm kia, dây dưa Dung Y Tịnh một tay đặt lên vai Khinh Tiêu một tay đưa ra sau miết chặt mép bàn. Ngửa mặt lên thở dốc, khóe mắt không tự chủ mà chảy ra giọt nước mắt “A….ưmmm…em sắp điên rồi, ân….em yêu anh, Tiêu, em yêu anh…”Khinh Tiêu hai mắt đỏ ngầu, dục vọng bị châm lên cháy càng lúc càng dữ dội, anh cũng điên cuồng động thân. Cánh tay trái ôm lấy eo Y Tịnh siết rất chặt, hạ thân càng lộng càng muốn tiến sâu vào bên trong. Trong lúc cả hai đang điên cuồng triền miên hoan ái thì ánh mắt Khinh Tiêu vô tình nhìn ra cửa. Động tác hơi đình chỉ một chút, rồi lại tiếp tục bắt nhịp với người trên thân. Từ khi nào Dương Khinh Nghiêm đã đứng ở đó, mắt trợn trừng kinh dị, miệng há ra không khép lại được. Dương Khinh Tiêu liếc mắt với người đó một cái, người đó lập tức hoàn hồn, nhanh chóng nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rút Dung Y Tịnh cũng nhận thấy Khinh Tiêu đột nhiên nhìn ra cửa nên cũng quay đầu nhìn lại, cửa vẫn đóng chặt. “Anh nhìn gì vậy? Có ai vừa vào sao?”Động tác giao hoan vẫn không ngừng lại, Khinh Tiêu cười nói “Không phải, chỉ là gương mặt em cực kỳ câu dẫn, anh mà nhìn một lúc nữa thì sẽ không chịu được mà bắn ra mất.”Vừa ân ái vừa nghe người này nói ra mấy lời kia, Y Tịnh thẹn đỏ mặt. Ánh mắt ẩm ướt nhìn sâu vào Khinh Tiêu lóe lên tia giảo hoạt. Cúi xuống hôn lên môi Khinh Tiêu, Y Tịnh khẽ nói “Đã nửa giờ rồi a, em thật sự cũng sắp không chịu nổi.”Động tác dần chậm lại, nhưng bên dưới của Y Tịnh lại cố tình siết chặt những lần Khinh Tiêu lộng vào. Cảm giác hai nơi tiếp xúc miết vào nhau làm Dương Khinh Tiêu rên rỉ thống khoái “Tịnh, em là yêu tinh?…Ân…ân…dám cắn anh?”Khinh Tiêu lại tăng tốc lộng mạnh bạo điên cuồng vào bên trong, cố tình xoáy vào nơi mẫn cảm nhất của Mộ Dung Y Tịnh. “Ưm…hưmmm…” Y Tịnh cũng phối hợp nhịp tiến nhập cuồng hoan này, với cơ thể đã từng tập võ của anh, dù là người chịu sẽ mệt gấp đôi người ta nhưng anh cũng rất dai nha. “Khinh Tiêu, hôm nay em không hút khô tinh lực của anh em không phải Mộ Dung Y Tịnh.”Đúng là Dương Khinh Tiêu có mạnh đến đâu cũng khó mà kiềm được trước câu nói kia, ngay lập tức theo một cái hút mạnh của Y Tịnh mà anh bắn ra, một dòng nóng bỏng chảy tràn vào bên trong Y Tịnh. Cảm giác đó làm Y Tịnh cũng không nhịn thêm được mà bắn thật nhiều ra lòng bàn tay Khinh Tiêu đang ôm gọn lấy nơi nào đầu vào vai Dương Khinh Tiêu điều hòa nhịp thở, Mộ Dung Y Tịnh cũng mãn nguyện mà vuốt ve vùng bụng anh. “Tiêu, vết thương của anh không sao chứ?”Quàng tay qua vai vuốt phần tóc sau đầu Y Tịnh anh cười thầm “Không sao, vẫn tốt…Chẳng phải em đòi hút khô tinh lực anh sao, mới một lần đã muốn ngừng?”Đấm nhẹ lên ngực Dương Khinh Tiêu, Y Tịnh giận dỗi, mặt vẫn chôn sâu vào hõm cổ Khinh tiêu “Anh là đồ sắc lang, nếu anh muốn tinh tẫn nhân vong thì em xin chiều.”Thanh âm nhỏ nhẹ này đúng là loại thuốc kích thích cực mạnh đối với Khinh Tiêu, nam căn vẫn còn chôn sâu trong cơ thể Y Tịnh không lâu lại trướng lên lấp đầy huyệt động. Một màn đông cung đồ lại lần nữa được vẽ người vui vẻ hưởng thụ trong khi đó Dương Khinh Nghiêm mặt mày tái xanh thẩn thở đi đến trước cửa thang máy, hôm nay biết Dương Khinh Tiêu đến công ty anh có lòng tốt lên hỏi xem có muốn anh chở về nhà không, bình thường đi vào cũng không cần gõ cửa, đúng là một thói quen tai hại. Lần này thấy cảnh tượng ngàn vạn lần không nên thấy bụng bao tử đột nhiên vặn vẹo, một nỗi lo sợ dâng lên, không biết Alex có biết bị anh nhìn thấy? Trời ơi nếu để người đó biết anh vừa nhìn thấy cái gì thì….ách, cũng không thể nói anh nhìn thấy hết a, dù sao thì phần dưới cũng được cái bàn to đùng che mất, chỉ thấy lưng của Alex thôi, mà người kia đúng là vẫn còn mặt áo. A…nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không biết hai ngươi bọn họ đang làm gì mà, cái giọng rên rỉ kia, còn có cái cách chuyển Khinh Nghiêm ôm đầu lao vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng anh đã la toán lên “A…a….Dương Khinh Nghiêm,lần này mày chết chắc, chết chắc rồi!”Vẫn bảo trụ gương mặt tái xanh tái xám như vừa mới gặp quỉ, mặc cho mọi người lo lắng hỏi thăm, anh vẫn ngậm miệng đi về phòng làm việc của mình. Đi qua phòng trang điểm của người mẫu ở góc hành lang vắng anh mới dừng lại một chút chống tay vào tường mà thở dài, thương tiếc cho cái mạng nhỏ của mình. Lúc đó trong phòng lại vọng ra tiếng nói, vừa nghe qua Dương Khinh Nghiêm lại há mồn, mắt trợn lớn.“A…Xuyên, mạnh một chút, đúng rồi. Chỗ đó a… là thoải mái.” Dương Khinh Nghiêm nhận ra cái giọng đó, là của em gái anh Dương Na. Chưa kịp hoàn hồn lại nghe thêm một thanh âm khác của đàn ông, rất nhỏ nhẹ “Tiểu Na, da em thật mịn. Thế nào, anh làm có tốt không?”“Có có, anh làm rất tốt…ưm…a…là anh thì bao nhiêu lần em cũng thấy thích.”Dương Khinh Nghiêm cũng nhận ra giọng nói kia, mà lúc nãy không phải Dương Na cũng đã gọi tên người đó sao, là Hàn Vũ Xuyên, bạn đồng học của anh và Mộ Dung Y còn can đảm đứng đó thêm một giây một phút nào nữa, anh vọt nhanh vào phòng mình, chui xuống gẩm bàn, thu người lại một góc_tự nay đúng là ngày kinh dị nhất từ trước tới nay của Khinh Nghiêm, một lúc phát hiện ra điều bí mật của em trai em gái, mà chuyện của Dương Na không đến nỗi làm anh hoảng hốt, nhưng mà chuyện Tiểu Tam nhà anh quan hệ với chủ tịch Mộ thị đúng là chuyện kinh tâm động phách a. Nếu để Mộ Dung Y Tịnh biết anh nhìn thấy, thì có lẽ anh sẽ không còn được thấy ánh dương của ngày mai đi. Nhưng mà còn Tiểu Tam, chắc chắn Khinh Tiêu sẽ không để anh bị người ta giết người diệt khẩu? Nhưng ánh mắt lúc nãy của Dương Khinh Tiêu, không chừng bản chất của người này còn ghê sợ hơn cả chủ tịch. Cứ vậy, Dương Khinh Nghiêm ở dưới gầm bàn tự kỉ đến hết giờ làm việc cũng chưa chịu chui lúc nãy trong phòng trang điểm của người mẫu, Dương Na đúng là trên người chỉ còn một bộ đồ lót, cô nằm sắp trên ghế sô pha. Hàn Vũ Xuyên thì ngồi kế bên, gắng sức mát xa cho người ngày hôm sau, trong Mộ thị truyền nhau tin tức tầng ba mươi có quỉ. Nếu không thì sao Dương Khinh Nghiêm đi lên đó xuống liền rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ như vậy, chỉ có cách lý giải hợp lý nhất, chính là gặp quỉ. Cả công ty nhao nhao mua phù chú chất đầy, còn kêu đạo sĩ tới trừ yêu diệt ma. Mọi người còn cho rằng quỷ đã cấm khẩu Dương Khinh Nghiêm luôn rồi, hễ ai nhắc tới chuyện anh lên tầng ba mươi thì y như rằng, Khinh Nghiêm hết toán lên chạy vào phòng làm việc nhốt mình không chịu ra. Mà hiện tại, hai con quỷ trong lời đồn đang trong phòng tổng giám đốc khanh khanh ta ta, không hề biết các tầng bên dưới vài ngày sau liền nổi lên sóng gió bão chương 20
anh chỉ cần em đam mỹ